TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 516

và những đêm ngập tiếng cười cùng những câu đùa ngộ nghĩnh. Tôi vẽ ra
trước mắt anh một thế giới, một thế giới cách xa một khu công nghiệp Thụy
Sỹ, một thế giới mà trong đó ít nhiều anh vẫn là con người như anh hằng
mong ước. Tôi vẽ ra thế giới anh đã vạch đường cho tôi, đầy những điều kỳ
diệu và khả năng. Tôi để anh biết một nỗi đau đã được chữa lành theo một
cách mà anh không bao giờ biết được, và chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ
khiến một phần trong tôi luôn mang nợ anh. Khi nói, tôi biết đây sẽ là
những lời quan trọng nhất tôi từng nói trong đời, và điều quan trọng đó là
những lời chân thật, chúng không mang tính truyền bảo, không phải một nỗ
lực thay đổi quyết định của anh, mà chỉ để bày tỏ lòng trân trọng với những
điều Will từng nói.

Tôi kể cho anh chuyện vui vui.

Thời gian chậm lại, cô đọng. Chỉ còn hai chúng tôi, và tôi lẩm bẩm

trong căn phòng trống trơn ngập nắng. Will không nói nhiều. Anh không trả
lời, không bình luận châm chọc, cũng không cười giễu. Thỉnh thoảng anh
gật đầu, đầu anh áp vào đầu tôi, và thì thầm, hoặc khẽ thốt lên một tiếng thể
hiện niềm thỏa mãn trước một ký ức đẹp đẽ nữa.

“Đó đã là,” tôi nói với anh, “sáu tháng tốt đẹp nhất trong cuộc đời em.”

Im lặng hồi lâu.

“Buồn cười thật, Clark, với anh cũng thế.”

Thế rồi, chỉ vậy thôi, trái tim tôi tan vỡ. Mặt tôi nhăn nhúm, sự bình tĩnh

tan biến, tôi ghì chặt anh, tôi không còn bận tâm rằng anh có thể cảm nhận
cơn thổn thức từ cơ thể tôi bởi lẽ nỗi đau đã phủ chụp lấy tôi. Nó nhấn
chìm tôi, xé nát trái tim, cõi lòng và trí não tôi, nó đè nghiến tôi, và tôi
không chịu nổi. Tôi thực sự nghĩ tôi không chịu nổi.

“Đừng, Clark,” anh thì thầm. Tôi cảm thấy môi anh trên tóc tôi. “Ôi, xin

em.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.