TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 7

Mick, ông tóm gọn nó bằng một tay. “Tra chìa khóa vào cửa nhà tôi

được không?”

“Được chứ. Ngài muốn tôi gọi taxi cho ngài không?”

“Không đâu. Nhúng ướt cả hai chúng ta để làm gì chứ.”

Mick ấn nút mở cửa lưới tự động và Will bước ra, vẫy tay tỏ ý cảm ơn.

Bình minh quanh anh mờ tối và ì ầm sấm động, giao thông khu Trung tâm
London đã đông đúc và chậm chạp dù lúc này mới bảy rưỡi. Anh dựng cổ
áo ôm quanh cổ, sải bước xuống đường đi tới ga đầu mối, ở đó rất có khả
năng anh sẽ đón được taxi. Đường mưa trơn trượt, ánh sáng bàng bạc tỏa
trên vỉa hè loang loáng.

Anh thầm nguyền rủa trong khi dò xét những người mặc com-lê đứng

bên lề đường. Từ bao giờ mà toàn thể London bắt đầu dậy sớm tới thế? Ai
ai cũng có chung cái ý tưởng ấy.

Anh đang nghĩ xem mình đứng chỗ nào là tốt nhất thì điện thoại reo.

Rupert gọi.

“Tớ đang trên đường tới. Đang cố bắt taxi đây.” Thoáng thấy bóng một

chiếc taxi có đèn tín hiệu màu cam lướt tới, anh rảo bước về phía nó, thầm
hy vọng không ai khác nhìn thấy. Một chiếc xe buýt rầm rầm lao qua, nối
đuôi là chiếc xe tải có bộ phanh kêu ken két khiến anh chẳng nghe thấy
Rupert nói gì.

“Không nghe ra cậu nói gì cả, Rupe,” anh hét át tiếng ồn xe cộ. “Cậu

nói lại đi.”

Trong một thoáng không gian lặng lẽ như trên đảo hoang, xe cộ lướt qua

như luồng gió, anh có thể nhìn thấy rõ chiếc đèn màu cam tỏa sáng, thế là
anh giơ bàn tay còn rảnh lên, hy vọng người lái xe có thể nhìn thấy mình
qua màn mưa dày đặc.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.