TRƯỚC NGÀY EM ĐẾN - Trang 96

“Buồn cười thật.”

Anh ta không tin nổi khi tôi thừa nhận thực sự tôi chưa bao giờ xem

phim có phụ đề. Nhưng bố mẹ tôi thường chiếm quyền sở hữu cái điều
khiển ti-vi vào buổi tối, còn Patrick thì thích xem phim nước ngoài cũng
chẳng kém gì thích đề nghị chúng tôi tham gia lớp học thêu thùa buổi tối.
Rạp chiếu phim ở thị trấn gần nhà chúng tôi nhất chỉ chiếu những bộ phim
hành động hoặc phim hài lãng mạn mới nhất, cái rạp đó quá ồn ào với lũ trẻ
mặc áo chui đầu la hò ầm ĩ mà đa phần người dân quanh thị trấn ấy hiếm
khi để tâm.

“Cô phải xem phim này, Louisa. Nói thật nhé, tôi lệnh cho cô xem phim

này.” Will lùi xe lại, hất đầu về chiếc ghế bành. “Kia. Cô ngồi kia. Phim
chưa hết thì đừng có mà đi đâu. Chưa bao giờ xem phim nước ngoài. Chúa
ơi,” anh ta lầm bầm.

Đó là một bộ phim cũ, kể về một anh gù được thừa kế một ngôi nhà ở

miền quê nước Pháp, Will nói nó dựa trên một cuốn sách nổi tiếng, nhưng
tôi nói tôi chưa từng nghe về tác phẩm ấy. Hai mươi phút đầu tôi cứ ngọ
nguậy không yên, bực mình khi phải đọc phụ đề và tự hỏi Will có nổi giận
không nếu tôi bảo là tôi cần đi tiểu.

Thế rồi có điều gì đó xảy ra. Tôi thôi nghĩ về chuyện thật quá khó khi

phải vừa xem vừa nghe, quên luôn thời gian biểu dùng thuốc của Will, quên
nỗi băn khoăn không biết bà Traynor có nghĩ tôi đang chây lười không, tôi
bắt đầu lo lắng cho người đàn ông tội nghiệp và gia đình anh ta, đang bị
đám hàng xóm độc ác gài bẫy. Khi Anh Gù chết, tôi khóc lặng lẽ, quệt
nước mũi vào ống tay áo.

“Thế nào,” Will nói, xuất hiện bên cạnh tôi. Anh ta ranh mãnh liếc nhìn

tôi.

“Cô không thích xem phim đó chút nào hả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.