TRƯỜNG AN CỔ Ý TẬP 1 - Trang 36

viện. Nàng vừa mới ra khỏi, liền nghe thấy tiếng đóng cổng phía sau lưng.
Nàng cười lạnh trong lòng. Sau đó, đầu tiên nàng nghe thấy tiếng chén trà
kêu xoảng. Nàng giật mình, tay của Tiểu Trĩ nằm trong tay của nàng cũng
run lên. Tiếp đó là đủ loại âm thanh phát ra từ trong sân: tiếng cái ấm, tiếng
cốc chén, tiếng ghế đá lăn, tiếng bảng biển rơi, tiếng chuột, tiếng lợn kêu,
tiếng cười thảm. Trong rất nhiều âm thanh đó, một tiếng người truyền
tới:"Dư lão nhi, lão thực là tráo trở."

Dư lão nhân lại cười sang sảng, đoạn nói:"Ta bảo Tiêu phu nhân đi ra,

nhưng chẳng hề nói, các ngươi cũng có thể đi ra."

Bùi Hồng Linh nắm chặt tay Tiểu Trĩ, lần đầu tiên cảm thấy ấm áp

trong lòng. Nàng phát hiện ra tay của Tiểu Trĩ cũng run rẩy, đứa trẻ này,
mấy ngày qua đã nhìn thấy nhiều cảnh tượng khủng khiếp và lòng người
lạnh nhạt, đều nhờ Bùi Hồng Linh an ủi trấn tĩnh nên mới không khóc. Lúc
này, một giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn dễ thương của nó.
Trên mặt nó là đầy vẻ ngưỡng mộ đối với Dư lão nhân.

Bùi Hồng Linh không dỗ dành. Mặc dầu lần này Tiểu Trĩ cũng chảy

nước mắt, nhưng nước mắt ấy, không phải thể hiện sự yếu đuối, mà là âm
thanh sống lại của niềm tin vào tình người ấm áp.

Trong sân, tiếng va chạm, rơi vỡ lách cách loảng xoảng, tiếng gió xôn

xao. Chỉ nghe giọng nói the thé thứ nhất khi nãy vang lên:"Dư lão nhi, lão
đánh lén", kẻ nói dường như đã ăn phải quả đắng.

Dư lão nhân lại cười nói:"Các ngươi hai người liên thủ với nhau,

muốn giết một lão nhân tuổi còn lớn hơn cả hai ngươi cộng lại, mà vẫn nói
đạo nghĩa với ta. Ta đánh lén thì sao chứ?"

Sau đó, chỉ nghe một tiếng "rắc". Bùi Hồng Linh ngẩng đầu, nhìn thấy

một cây du ít nhất hai mươi tuổi bên trong sân đã đổ xuống. Trong tiếng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.