TRƯỜNG AN CỔ Ý TẬP 1 - Trang 62

Bùi Hồng Linh ngắm nhìn khuôn mặt ông lão trong ánh lửa, không

biết vì sao, lòng dấy lên cảm giác muốn ôm lấy ông. Nhưng chỉ sợ Dư lão
sẽ nghĩ thế là mạo phạm đến tôn nghiêm của ông.

Trong tiếng gió và củi cháy nổ, Tiểu Trĩ bỗng hỏi:"Vậy tại sao hằng

năm gia gia còn phải đi áp tải một chuyến tiêu?"

Dư lão nhân tỉnh táo trở lại, trong mắt hiện một vẻ yêu thương ấm áp,

vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của Tiểu Trĩ, đoạn nói:"Bởi vì, Uy
Chính tiêu cục bọn ông còn có mẹ goá con côi hai mươi bảy nhà, cả thảy
một trăm bảy mươi mấy miệng ăn cơ mà. Những người khác có thể mặc kệ
bọn họ, nhưng ông không thể làm vậy."

Bùi Hồng Linh chợt nhận ra trong căn đại sảnh lụp xụp ở cái ngõ nhỏ

hoang tàn này vốn dĩ đã chan chứa ấm cúng – còn có người – còn có người
– bền lòng thế đó!

Chỉ nghe Dư lão nhân hiền hòa nói tiếp:"Cả đời ông chưa từng lấy vợ,

lại là cô nhi. Bọn họ thực ra cũng chính là người nhà của ông, một năm ông
nhận áp tải một chuyến tiêu là để nuôi bọn họ. Khi xưa, những đứa trẻ ấy
còn nhỏ, hiện giờ đều đã là những chàng trai trưởng thành cả rồi, phần
nhiều lại đã có con cái nữa. Về lý do một năm chỉ nhận một chuyến, thứ
nhất là để tránh người cùng nghề đố kỵ, thứ hai là vì Uy Chính tiêu cục còn
mỗi mình ông, lại mỗi ngày mỗi già hơn, một chuyến là đủ khiến ông vất
vả lắm rồi."

Bùi Hồng Linh ngắm nhìn Dư lão. Một chuyến tiêu nuôi sống được

hơn một trăm bảy mươi mấy người ư? Ông không nói ra, nhưng nàng hiểu,
những chuyến tiêu mà ông đã nhận là nguy hiểm, khó khăn thế nào, phải
lặn lội qua bao nhiêu rừng thiêng nước độc, giẫm qua bao nhiêu hang ổ
trộm cướp, gặp qua bao nhiêu giặc cỏ liều mạng, mới khó nhọc nuôi được
mẹ góa con côi hai mươi mấy gia đình đó. Lần đầu tiên nàng phát hiện, hóa
ra cuộc sống này vốn chan hòa tình cảm thế đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.