TRƯỜNG AN CỔ Ý TẬP 1 - Trang 73

đao ấy, cả thế giới phía trước tan chảy. Thực ra không hề nhìn thấy máu,
đao này của Dư lão nhân bổ dọc từ đỉnh đầu, đến thẳng xương cùng, đao ý
xối xả và dịu mát như dòng sữa Phật lý tinh khiết tưới lên, giúp hắn giác
ngộ (22). Giây phút cuối cùng, Cung Hải bỗng mỉm cười hỏi:"Đây là đao
pháp gì?".

Dư lão nhân nhìn hắn, tự hào nói:"Đấy là nửa chiêu 'Lẫm nhiên'."

"Nửa chiêu đầu, hai mươi sáu năm trước ta đã phát ra."

Bóng trăng đầy trời chụp xuống, che phủ nỗi ám ảnh đã từng dày xéo

cõi lòng Dư lão hai mươi sáu năm. Khi một đứa trẻ mười tuổi nắm chặt bàn
tay chạy đến và dưới nửa chiêu đánh ra ở tuổi sáu mươi tư già yếu của ông,
cái ám ảnh đó rốt cuộc đã tiêu tan không còn dấu vết. Dư lão nhân nhìn
Cung Hải, trên mặt vẫn đầy vẻ không thể tin, ngã xuống. Từ đầu đến xương
cùng của hắn đã hiện lên một vân đỏ mờ nhạt. Dư lão nhân chỉ muốn cười
vang lên khoái trá, thì ra - chỉ như vậy thôi...

Đại thủ ấn nặng trĩu như vận mệnh, cũng - chỉ đến vậy mà thôi!

Chú thích:

16. Nguyên văn:

僵卧孤村长自哀. Hán Việt: Cương ngọa cô thôn

trường tự ai.

Mượn lời của bài thơ "

十一月四日风雨大作 - Thập nhất nguyệt tứ

nhật phong vũ đại tác" của Lục Du đời Nam Tống. Lục Du tự là Vụ Quan,
hiệu là Phóng Ông, là một nhà thơ yêu nước, một đời dùng thơ ca làm vũ
khí. Bài thơ này được sáng tác năm Thiệu Hi thứ 3 tức đời vua Tống Quang
Tông (1192) khi ông 67 tuổi, nhàn cư ở cố hương Sơn Âm (nay là huyện
Thiệu Hưng, tỉnh Chiết Giang). Đặc sắc của nó là ở thủ pháp dùng mộng ảo
để bày tỏ "mộng thật". Trong một đêm lạnh lẽo mưa gió triền miên, nằm
trong tấm chăn lạnh cóng, Lục Du gắng gượng với thân thể suy yếu, viết ra
bài thơ chủ nghĩa yêu nước nhiệt huyết sục sôi đó. Tiểu Đoạn lấy câu đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.