TRƯỜNG CA ACHILLES - Trang 11

với cặp mắt ghen tị. Vợ ông trì độn và con trai ông quá chậm chạp để chạy
đua kể cả trong nhóm tuổi nhỏ nhất. Ông quay sang tôi.

“Con trai thì phải thế chứ.”
Tay tôi cảm thấy trống rỗng khi không nắm vòng nguyệt quế. Tôi nhìn

vua Peleus ôm con trai mình. Tôi thấy cậu trai tung vòng nguyệt quế lên
không trung và lại đón được nó. Cậu đang cười, và khuôn mặt cậu sáng
bừng trong vinh quang.

NGOÀI HỘI THAO, tôi không nhớ được gì nhiều ngoài những hình

ảnh rời rạc về cuộc đời tôi thời ấy: cha tôi cau mày ngồi trên ngai, một con
ngựa gỗ tinh xảo mà tôi thích, mẹ tôi ngồi trên bãi biển, mắt hướng về biển
Aegea. Trong kí ức sau cuối này, tôi đang ném đá nhảy cho bà xem, tõm,
tõm, tõm,
hòn đá lướt trên mặt biển. Dường như bà thích nhìn những gợn
sóng lăn tăn, rồi lại phẳng lặng như mặt gương. Hoặc có lẽ biển cả mới là
thứ bà thích. Trên thái dương mẹ là một mạng nhện trắng xoá bóng lưỡng
lên như xương khô, đó là vết sẹo từ lần bà bị cha mình đập chuôi kiếm vào
đầu. Những ngón chân bà thập thò trên lớp cát nơi bà vùi chúng xuống, và
tôi chú ý không đụng vào chân mẹ khi nhặt đá cuội. Tôi chọn một viên và
ném ra xa, lòng thầm vui vì mình giỏi trò này. Đó là kí ức duy nhất tôi có về
mẹ và nó rực rỡ đến nỗi tôi gần như chắc chắn rằng mình đã tưởng tượng ra
chuyện đó. Sau cùng thì, khó có chuyện cha tôi cho phép chúng tôi được
riêng với nhau, đứa con trai trì độn và người vợ còn trì độn hơn của ông. Và
lúc đó chúng tôi đã ở đâu cơ chứ? Tôi không nhận ra bờ biển ấy, không nhận
ra khung cảnh ven bờ. Đã quá lâu kể từ lúc đó rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.