TRƯỜNG CA ACHILLES - Trang 137

đã bỏ lỡ trong mấy tuần bị chia cách. Chỉ tới khi bầu trời cuối cùng cũng bắt
đầu phai nhạt thành sắc xám tôi mới nhớ ra điều cậu nói với Lycomedes
trong đại sảnh. Điều ấy đã bị quên lãng giữa cái thai của Deidameia, cuộc
hôn nhân của cậu, cuộc đoàn tụ của chúng tôi.

“Mẹ cậu đang cố giấu cậu khỏi chiến tranh?”
Cậu gật đầu. “Mẹ không muốn mình tới Troy.”
“Tại sao?” Tôi vẫn luôn tưởng bà muốn cậu chiến đấu. “Mình không biết.

Mẹ nói mình còn quá trẻ. Chưa đến lúc, mẹ nói vậy.”

“Và đây là ý của bà...?” Tôi ra hiệu về phần còn lại của chiếc váy.
“Dĩ nhiên. Mình sẽ không tự làm vậy đâu.” Cậu nhăn mặt và giật tóc, vẫn

đang uốn thành từng lọn nữ tính. Đây là một điều khó chịu, nhưng không
phải là nỗi hổ thẹn huỷ hoại thanh danh, như với một chàng trai khác. Cậu
không sợ bị chế giễu, cậu chưa bao giờ biết tới chuyện đó. “Dù sao thì cũng
chỉ tới khi quân đội đi khỏi thôi.”

Trí óc tôi chật vật để tiêu hoá điều này.
“Nên, thật ra thì, không phải là vì mình? Lí do bà bắt cậu đi?”
“Chuyện Deidameia là vì cậu, mình nghĩ vậy.” Cậu nhìn chằm chằm tay

mình một lúc. “Nhưng phần còn lại là vì chiến tranh.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.