TRƯỜNG CA ACHILLES - Trang 227

Briseis nảy ra ý tưởng rằng tôi sẽ dành vài giờ với họ mỗi ngày, dạy họ

ngôn ngữ. Nhưng những giờ học khó hơn tôi tưởng: những người phụ nữ
này đầy phòng bị, mắt họ liếc nhau; họ không chắc phải làm gì với sự hiện
diện đột ngột của tôi trong cuộc sống của họ. Lại là Briseis khiến họ bớt sợ
và khiến những giờ học của chúng tôi trở nên chi tiết hơn, chen ngang với
lời giải thích hay một cử chỉ cắt nghĩa. Tiếng Hy Lạp của nàng giờ đã khá
tốt, và càng ngày càng là tôi làm theo nàng hơn. Nàng dạy tốt hơn tôi, và
còn vui tính nữa. Điệu bộ bắt chước của nàng khiến chúng tôi lăn ra cười:
một con thằn lằn ngái ngủ, hai con chó đánh nhau. Thật dễ dàng để ở cùng
họ hàng giờ liền tới khi tối muộn, cho tới khi tôi nghe thấy tiếng kẽo kẹt của
chiến xa, đi cùng tiếng kim loại loảng xoảng ở đằng xa, và trở về chào đón
Achilles của tôi.

Thật dễ dàng, trong những giây phút ấy, để quên đi rằng chiến tranh vẫn

chưa thực sự bắt đầu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.