TRƯỜNG CA ACHILLES - Trang 230

“Menelaus ư? Không.” Tôi nhớ khuôn mặt vị vua này trong sảnh đường

của Tyndareus, sáng bừng sinh khí và vui vẻ. Ông ta đẹp trai, nhưng không
phải là người đẹp trai nhất ở nơi đó. Ông ta quyền lực, nhưng còn nhiều
người khác giàu có và có những chiến công vẻ vang hơn gắn liền với tên
tuổi của họ. “Ông ta mang tới phần sính lễ hậu hĩnh. Và chị gái nàng đã cưới
anh trai ông ta rồi, có lẽ đó là một phần lí do.”

Achilles suy xét chuyện này, tay gấp lại gối sau đầu. “Cậu có nghĩ nàng tự

nguyện đi với Paris không?”

“Mình nghĩ nếu nàng có làm vậy, nàng cũng sẽ không thừa nhận với

Menelaus đâu.”

“Hừmm.” Cậu gõ gõ ngón tay lên ngực, ngẫm nghĩ. “Dẫu vậy, chắc là

nàng tự nguyện thôi. Cung điện của Menelaus như một pháo đài vậy. Nếu
nàng chống cự hay hét lên, thì ai đó sẽ nghe thấy thôi. Nàng biết ông ta phải
đuổi theo nàng, nếu không vì gì khác thì cũng là vì danh dự. Và rằng
Agamemnon sẽ chớp lấy cơ hội này và viện tới lời thề.”

“Mình sẽ không biết được chuyện đó đâu.”
“Cậu có cưới Menelaus đâu.”
“Nên cậu nghĩ nàng cố tình làm vậy? Để gây ra chiến tranh?” Điều này

khiến tôi bị kinh hoàng.

“Có lẽ vậy. Nàng từng được biết đến như người phụ nữ xinh đẹp nhất

khắp các vương quốc chúng ta. Giờ họ sẽ nói rằng nàng là người phụ nữ đẹp
nhất thiên hạ.” Cậu ngân lên bằng chất giọng gió hay nhất của mình. “Cả
nghìn tàu chiến đã ra khơi vì nàng.”

Cả nghìn là con số mà những thi sĩ của Agamemnon đã bắt đầu áp dụng;

một nghìn một trăm tám mươi sáu không hợp với những vần thơ.

“Có lẽ nàng đã thực sự phải lòng Paris.”
“Có lẽ nàng buồn chán. Sau mười năm giam chân ở Sparta, mình cũng sẽ

muốn bỏ đi.”

“Có lẽ Aphrodite khiến nàng làm vậy.”
“Có lẽ họ sẽ mang nàng về theo.”
Chúng tôi chiêm nghiệm điều này.
“Mình nghĩ Agamemnon vẫn sẽ tấn công thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.