TRƯỜNG CA ACHILLES - Trang 341

lang thang lạc lối.” Trong khi nói, ông cẩn thận không để cho mình nhìn vào
bóng hình đang nằm úp sấp trong góc lều.

Achilles đang nhìn vào bóng tối trong lòng bàn tay khum lại của mình.

“Ngài đã chứng tỏ lòng dũng cảm của mình khi tới đây một mình,” cậu nói.
“Ngài vào khu trại bằng cách nào?”

“Ta được ơn huệ của các vị thần chỉ lối.”
Achilles ngẩng lên nhìn ông cụ. “Làm sao ngài biết được ta sẽ không giết

ngài?”

“Ta không hề biết,” Priam trả lời.
Im lặng. Thức ăn và rượu bày ra trước họ, nhưng không ai ăn, hay uống.

Tôi có thể thấy xương sườn của Achilles lộ ra dưới tunic.

Mắt Priam tìm tới cái xác còn lại, của tôi, nằm trên giường. Ông lưỡng lự

trong chốc lát. “Kia là... bằng hữu của cậu ư?”

“Là philtatos,” Achilles nói, giọng gay gắt. Người thương yêu nhất.

“Người vĩ đại nhất, và bị con trai ngài giết chết.”

“Ta rất tiếc cho mất mát của cậu,” Priam nói. “Và tiếc rằng chính con trai

ta là người cướp cậu ấy khỏi cậu. Nhưng ta van cầu cậu hãy rủ lòng khoan
dung. Trong lúc đau thương, người ta phải giúp đỡ lẫn nhau, dù họ là kẻ
thù.”

“Nếu ta không giúp thì sao?” Giọng cậu đã cứng đờ.
“Thì là cậu không giúp thôi.”
Im lặng hồi lâu. “Ta vẫn có thể giết ngài,” Achilles nói.
Achilles.
“Ta biết.” Giọng vị vua im lặng, không nao núng. “Nhưng nếu có khả

năng linh hồn con trai ta được an nghỉ, thì điều đó xứng đáng cho ta bỏ cả
sinh mệnh này ra.”

Mắt Achilles rưng rưng; cậu quay đi để ông cụ không thấy.
Giọng Priam dịu dàng. “Tìm kiếm thanh thản cho người đã khuất là một

việc đúng đắn. Cậu và ta đều biết chẳng có sự thanh thản nào dành cho
những người còn sống về sau.”

“Không hề,” Achilles thì thầm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.