TRƯỜNG CA ACHILLES - Trang 347

bia mộ. Hãy để chúng tôi được tự do. Tro cốt của cậu rơi lên tôi, và tôi
chẳng cảm thấy gì.

AGAMEMNON TRIỆU TẬP một cuộc hội nghị để thảo luận về ngôi

mộ họ sẽ dựng lên.

“Chúng ta nên đặt nó trên chiến trường nơi cậu ấy ngã xuống,” Nestor

nói.

Machaon lắc đầu. “Trên bãi biển, bên quảng trường thì sẽ đúng trung tâm

hơn.”

“Không đời nào. Nếu thế thì chúng ta sẽ vấp phải nó mỗi ngày,”

Diomedes nói.

“Trên đồi, ta nghĩ vậy. Dãy đồi cạnh trại của họ,” Odysseus nói.
Nơi nào cũng được, nơi nào cũng được, nơi nào cũng được.
“Ta tới để thế chỗ cha ta.” Một giọng nói trong trẻo cắt ngang căn phòng.
Những mái đầu của các vị vua quay về phía cửa lều. Một thằng bé đứng

giữa khung cửa. Tóc thằng bé đỏ rực, màu của rìa ngọn lửa; nó đẹp, nhưng
theo một cách lạnh lẽo, như một sớm mùa đông. Chỉ có những kẻ đần độn
nhất mới không biết nó đang nói đến người cha nào. Điều đó được ghi dấu
trên từng đường nét khuôn mặt nó, giống đến nỗi khiến tôi giật mình. Chỉ có
cái cằm là khác, sắc nét thon xuống chóp cằm giống mẹ nó.

“Ta là con trai Achilles,” nó tuyên bố.
Các vị vua đang nhìn thằng bé chằm chằm. Phần lớn bọn họ còn không

biết Achilles có con. Chỉ Odysseus có đủ hiểu biết để lên tiếng. “Chúng ta
có được biết tên của con trai Achilles không?”

“Tên ta là Neoptolemus. Gọi ta là Pyrrhus.” Lửa. Nhưng chẳng có gì rực

lửa nơi nó, ngoại trừ mái tóc. “Chỗ của cha ta đâu?”

Idomeneus đã ngồi vào đó. Ông ta đứng dậy. “Ở đây.”
Mắt Pyrrhus soi mói vị vua đảo Crete. “Ta tha thứ cho tội đoán mò của

ngươi. Ngươi đã không biết ta đang đến.” Nó ngồi xuống. “Xin chào vua xứ
Mycenae, vua xứ Sparta.” Đầu nó khẽ nghiêng xuống. “Ta sẽ tham gia vào
đội quân của các ngươi.”

Vẻ mặt Agamemnon kẹt giữa khó tin và bực bội. Lão nghĩ lão đã xong

việc với Achilles. Và ảnh hưởng của thằng bé này lên mọi người khá kì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.