TRƯỜNG ĐỜI - Trang 117

biết, biết rồi thì thôi. Những cô gái nhà giàu từ xưa đến nay chẳng ai trái
ý... À, bất quá mình cũng bị mấy cái lườm nguýt. Nhưng mình tảng lờ và
coi những cái lườm nguýt ấy là những cái nhìn thường thì rồi cũng đến
chịu. Chứ chả lẽ lại dám bảo mình: 'Sao ông không ngủ cùng buồng với
tôi?'."

Tám giờ tối hôm ấy, sau khi chàng với ông Nam Long sang điều đình

việc mộ phu với các hương trưởng trở về, chàng phải sửng sốt, khi bước
vào nhà, thấy cái giường của mình đã kê ở một góc nhà, đối diện ngay
chiếc giường của Giáp. Chàng quắc mắt nhìn ông Phó. Cái nhìn ấy như nói:
"Sao tôi đã bảo ông kê chiếc giường tôi ở gian bên kia, mà ông lại dám kê
sang bên đây". Ông Phó sợ hãi vội phân trần:

- Con đã kê giường cậu sang gian bên, nhưng cô Khánh Ngọc bảo con

dọn sang đấy. Cô...

Khánh Ngọc lúc ấy đang ngồi vờ vẫn gẩy mandoline, đỡ lời ngay:

- Tôi biết ba tôi thế nào cũng muốn ông cùng ở với chúng tôi, nên tôi bảo

ông Phó dọn sang đây. Ở một nơi đèo heo hút gió thế này, chúng tôi cần
phải có một người... can đảm và tỉnh ngủ như ông ở cạnh thì mới không lo
sợ được. Có phải thế không ba?

Ông Nam Long vô tình, trả lời ngay:

- Ừ phải. Ông với tôi bây giờ như người nhà. Sao lại ở bên ấy? Bên ấy để

cho người làm.

Khánh Ngọc lại nhìn Trọng Khang một cách hóm hỉnh:

- Ba tôi lại cần bàn chuyện với ông luôn.

Giáp nhìn Khánh Ngọc, lòng giận sôi lên, nhưng cũng phải nói xuôi,

bằng cái lối người bề trên che chở:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.