TRƯỜNG ĐỜI - Trang 118

- Gian bên đông người, ông ở bên này với chúng tôi có phải rộng rãi mát

mẻ không.

Trọng Khang lẳng lặng tháo súng, rồi ngồi lại giường duỗi chân cho ông

Phó kéo ủng. Nhìn đến quyển sách, chàng vụt nẩy ra một ý kiến:

- Tính tôi hay xem sách khuya, ở đây sợ để đèn, cụ và cô không ngủ

được chăng?

Khánh Ngọc cười:

- Ông kiểu cách lắm. Thế bao nhiêu đêm chong đèn suốt sáng, sao chúng

tôi vẫn ngủ được. Chúng tôi kéo cái diềm vải che kín giường là hết thấy
sáng ngay.

Trọng Khang đành chịu. "Người ta quý mình, mến mình, mình cũng

chẳng nên làm quá. Thôi, mươi mười lăm hôm nữa, người ta về, thế là xong
chuyện. Con một ông chủ thầu giàu có lấy một ông kỹ sư cầu cống là phải
lắm rồi. Bằng kỹ sư với bằng cử nhân sánh với nhau, tốt đôi lắm. Rồi về
đến cái xã hội xa hoa ở Hà Nội, người liền quên ngay cái thích một hôm ở
trong rừng. Sự đời có phải là sống ở rừng mãi đâu, mà bảo người ta thích
mình mãi được".

Chỉ trong hai tuần lễ, Trọng Khang đã quen hết các công việc. Mộ phu,

điều đình với các người mộ phu, mua bán các vật liệu, phân phát công việc
làm cho cai, nhất nhất việc gì, chàng cũng có thể thay ông Nam Long được
cả. Giáp xem địa đồ, chỉ bảo qua loa là chàng coi cai làm được đúng ngay.
Lại một điều chàng có oai và biết tiếng Xạ-phang nên cu-ly rất sợ. Các thứ
ký đạc điền và cai thì vì chàng tính nết xuề xòa, nên cũng rất yêu. Họ
không ưa Giáp vì Giáp kiêu điệu. Tất cả, thấy Khánh Ngọc thân mật với
chàng và xa dần Giáp đều bằng lòng.

Được ba tuần lễ, một hôm, sau buổi làm, ông Nam Long bảo chàng:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.