TRƯỜNG ĐỜI - Trang 121

- Không, ông không ơn tôi. Cái số tiền tôi chia cho ông, chính ông làm

ra, bởi nếu có một người mẫn tiệp, biết tháo vát thì đáng lãi tám nó sẽ lãi
lên mười. Mà tôi thì khỏi lên đây vất vả. Tôi nói thiệt, chính tôi cũng đã
thấy sợ cái nước độc ở đất này rồi. Vả lại giặc cướp như ong, nếu không có
ông, tôi cũng ghê về chỗ đó lắm. Để con cháu ở đây mãi, tôi cũng ngại lắm.

- Ba ngại, nhưng con chẳng ngại tí nào.

Rồi thấy mặt Giáp sa sầm, nàng thương hại:

- À, thế còn anh François, ba định chia cho anh ấy bao nhiêu?

Ông Nam Long cười, trỏ Khánh Ngọc:

- Tôi sẽ chia cho anh cái món lãi kia, chắc anh không bằng lòng tí nào.

Thấy cha mình nói thế trước mặt Trọng Khang, Khánh Ngọc bỗng đỏ

mặt:

- Nhưng nếu con không bằng lòng để cho ba... chia như thế thì ba cũng

đến chịu, ba nhỉ?

- Như thế thì ba cũng chịu nhưng... sao con lại không bằng lòng. Thôi

chúng ta về ăn cơm chứ ba thấy đói lắm rồi. Công việc chạy lắm. Nếu cứ
thế này không xảy ra việc gì thì chắc khá to. Ông Trọng Khang, ông nên
nhớ ông cũng có bạc vạn ở trong cái số đó đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.