TRƯỜNG ĐỜI - Trang 129

rượu mừng cô.

Khánh Ngọc vụt có cái cảm giác như ai dí lửa vào da mình. Nàng nghẹn

thở, không nói được, Trọng Khang biết thế, nhưng vẫn cứ cười:

- Thật tôi chưa thấy một đôi vợ chồng nào được nhiều cái may mắn như

thế. Đem nhau đi thiên sơn vạn thủy, cùng chịu nguy hiểm gian lao với
nhau. Đến khi cưới nhau thật là đầy đủ hạnh phúc.

Khánh Ngọc đứng phắt dậy.

Nàng toan quay vào thì vừa lúc ấy, Giáp cũng đi ra:

- Marie còn làm gì đấy, chưa đi ngủ cơ à?

- Chưa. Tôi còn ngồi nói chuyện với ông Trọng Khang. François ra đây.

Giọng nói có vẻ bực tức. Cái bực tức ấy duy có Trọng Khang biết.

François có biết tôi với ông Trọng Khang nói chuyện gì với nhau không?

François nói bằng giọng mát mẻ:

- Ai nghe trộm mà biết được.

- Ông ấy bảo chúng mình một khi đã đưa nhau đi thiên sơn vạn thủy,

cùng chịu gian lao, cùng chịu nguy hiểm thì lúc lấy nhau hẳn là hoàn toàn
hạnh phúc. Tôi cũng nghĩ thế...

Giáp ngơ ngác không hiểu.

- Ông ấy lại bảo thế nào đến khi chúng mình cưới nhau ông ấy cũng đến

uống rượu mừng.

Giáp nói với Trọng Khang bằng một giọng mỉa mai:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.