TRƯỜNG ĐỜI - Trang 134

mình đã học, chứ chẳng suy nghĩ theo cái lối riêng của mình, bởi cái lối
riêng ấy mình không có.

Bao nhiêu chỗ phát hiện đẹp đẽ của thằng người, Giáp đều không có.

Nàng thấy mình không thể lấy Giáp được. Lấy Giáp thì đời nàng hết sinh
thú. Nhưng nàng và Giáp đã đưa nhau lên đến đây, nói ra thì đau đớn cho
Giáp. Nàng định về đến Hà Nội, sẽ tìm cách từ hôn. Nhưng xa được Giáp
rồi thì nàng làm gì? Bao nhiêu ý nghĩ của nàng đều đổ xô cả về Trọng
Khang mà nàng nhận thấy có nhiều chỗ đẹp đẽ và rắn rỏi đáng yêu. Cái
thằng người ở trong Trọng Khang là một thằng khổng lồ, mặc dầu nó chẳng
có một cái bằng nào, và chỉ có hai bàn tay trắng. Nàng thấy ở cạnh một
người chồng như thế, nàng sẽ tìm được bao nhiêu lạc thú mà nàng không
tìm thấy mảy may ở Giáp. Cái lạc thú trước nhất có lẽ là cái lạc thú được
vâng lời và bị cai trị. Đối với Giáp xưa nay, nàng chỉ "bị" vâng lời và
"được" cai trị mà thôi.

Nàng đang ngắm nghía bức ảnh thì ông Phó ở nhà ngoài đi vào. Nàng

vội vàng buông ra, rồi vờ cầm quyển sách của Trọng Khang đang xem đi ra
bàn. Quyển ấy là quyển luận thuyết Ni ange, ni bête của Huxley. Nàng giở
sách thấy có nhiều chỗ gạch bút chì. Muốn xem những đoạn ấy, nhưng mắt
hoa lên, vì lòng nàng đang rộn bởi một quyết định. Nàng muốn hỏi ông Phó
để biết rõ cái sự không may của đời mình. Bao nhiêu đàn ông trong thiên
hạ lúc ấy chỉ dồn lại có một người. Thiếu người ấy, nàng sẽ bị cô độc: nàng
cảm thấy mình không thể làm vợ một người khác.

Từ trước đến nay, nàng chỉ biết qua rằng Trọng Khang có một người em

gái và chưa vợ. Cuộc đời tình cảm của Trọng Khang, nàng chẳng biết một
tí gì cả. Ngày nay, nàng phải biết, biết ngay, bất cứ bằng cách gì. Nàng gấp
sách rồi nhất định gọi ông Phó để hỏi. Nhưng khi ông Phó đến, nàng lại
thấy ngượng.

- Ông đem đánh cái mũ cho tôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.