TRƯỜNG ĐỜI - Trang 148

Khánh Ngọc thấy thế, lại lăn vào năn nỉ:

- Thôi, xin ông nể tôi mà tha cho chúng nó. Có mặt tôi ở đây, tôi không

muốn trông thấy cái cảnh tượng có những người bị giết. Xin ông tha cho
đời tôi cái ám ảnh ấy, lần sau, không có tôi, ông muốn làm gì thì làm.

Cai đã dắt bốn tên đi được một quãng thì Trọng Khang gọi lại.

- Cô nên nhớ xứ này là một xứ mọi rợ, mạng người không có nghĩa gì.

Không phải tôi tàn nhẫn, nhưng không thế thì không còn có đủ oai quyền
để làm công việc.

- Chẳng công việc thì thôi, chứ tôi thấy giết người thì tôi khổ lắm. Thôi

ông thương tôi.

Trọng Khang sai cởi trói cho bốn tên cu-ly:

- Đáng lẽ tao giết chết chúng mày, bởi cái tội chúng mày đáng giết lắm.

Nhưng vì tao nể lời con gái ông chủ, tha cho. Bây giờ có hai cách, tao cho
chúng mày chọn; một là chúng mày lạy xin lỗi quan kỹ sư, hai là tao giao
chúng mày cho ông phài-chướng, chúng mày muốn chọn đằng nào thì
chọn.

Bốn tên khép nép lại lạy Giáp. Lạy xong, chúng lại vái cả Khánh Ngọc.

- Thôi đi làm đi, và nhớ bảo nhau: chúng tao là hạng người mà chúng

mày không thể nhờn được. Nếu chúng tao có hèn, chúng tao đã không dám
sang đến đây.

Bốn tên cu-ly tản đi rồi, Trọng Khang mới quay lại các cai và những

người Nam cùng đi với Giáp:

- Lúc nãy anh em, những ai có mặt ở đây? Các anh là những đồ khốn

nạn! Thấy chúng nó đánh chủ mình như thế mà không một thằng nào lại

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.