TRƯỜNG ĐỜI - Trang 147

- Tàn nhẫn, việc đời đến chỗ tàn nhẫn thì cần phải biết tàn nhẫn. Tôi đã

bảo cô đàn bà đừng có can thiệp vào công việc của chúng tôi. Trong một
chỗ hỗn quân, hỗn quan như thế này, phải có ra uy cho chúng nó sợ. Họ mà
nhờn thì mình phải chết. Rồi cô xem cô còn tàn nhẫn hơn. Chốc nữa, tôi sẽ
nói với phài-chướng đem chúng nó ra đầu núi bắn bỏ.

- Trời ơi! Ông đừng làm thế nhé! Ông đánh chúng nó thế đã đau lắm rồi.

Thế cũng là đủ cho chúng nó sợ lắm rồi. Ông đừng nên để cho những cái án
giết người ở trên lương tâm.

- Lương tâm tôi, tôi biết.

- Ông định bắn thật đấy à?

- Tôi có nói dối bao giờ. Không thế, làm sao cai trị nổi một vạn cu-ly dở

cướp, dở giặc thế này?

Khánh Ngọc cuống cuồng, vội chạy lại định cởi trói cho những tên cu-ly

kia chạy trốn. Trọng Khang giơ tay, nắm chặt lấy nàng:

- Cô cởi cho chúng nó thì chúng nó cũng không dám chạy đâu. Cô đừng

làm thế mà mất cả oai quyền của chúng tôi đi.

- Nhưng ông đừng bắn chết chúng nó cơ?

- Thì cô cứ mặc kệ để tôi xử trí nào. Cô biết gì mà can thiệp vào đây.

Trọng Khang sai lấy nước lã đổ vào mặt bốn tên Xạ-phang cho chúng

tỉnh lại:

- Chúng mày dám đánh lại quan kỹ sư tức là chúng mày mắc vào tội

chết. Chúng mày không nhìn đến những điều lệ mà quan Đốc bàn đã yết thị
ở kia hay sao? Cai, dắt chúng nó ra đầu núi kia, rồi cho người đi mời ông
phài-chướng đến đây.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.