TRƯỜNG ĐỜI - Trang 145

cái đà tay cô cũng đủ biết. Thôi phát này hơi thấp quá. À phát này trúng
đấy!

Cả hai lại xem thì y như lời Trọng Khang nói:

- Bây giờ cô lại thử bắn cả bốn phát nữa cho tôi xem nào?

Bốn phát, Khánh Ngọc bắn trúng hai.

- Cô là người học trò thông minh lắm.

- Còn ông cũng là một người thầy biết dạy học trò lắm.

- Thôi bây giờ cô có lại chỗ ông Giáp thì lại đi. Tôi phải xuống coi họ

làm.

- Không, ông đưa tôi lại. Thôi đành là phí tiền một buổi, một buổi hôm

nay thôi.

- Nhưng cô cũng phải để tôi lại dặn các cai đã chứ.

Hai người đi ngựa đến mỏm núi, đã thấy Giáp ở đấy. Giáp đang chỉ trỏ,

và nói bô bô hình như giận dữ lắm. Sự giận dữ đó vì công việc thì ít, mà vì
nghe tin Khánh Ngọc đang đi chơi một mình với Trọng Khang thì nhiều.
Mỗi một tiếng súng nổ ở trên núi lại như một mũi dao đâm vào trái tim
chàng. Rồi đến khi nhìn thấy bóng của hai người đang thong dong đi ở trên
mỏm núi, lòng giận của chàng không sao cầm được nữa. Vô phúc cho một
tên cu-ly đứng gần đấy, vì không nghe rõ, lại làm sai. Chàng giơ roi vút thật
mạnh vào vai. Tên cu-ly vặn mình dưới đau đớn, rồi chồm dậy, hoa cái
xẻng lên để đánh. Giáp sợ hãi, vội vàng bỏ chạy. Tên cu-ly vẫn không thôi,
vác xẻng đuổi theo. Vừa đuổi, vừa hô:

- Anh em ôi! Thằng này ác lắm! Giết chết nó đi!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.