TRƯỜNG ĐỜI - Trang 144

- Tôi tưởng cần phải dạy cô bắn một chút. Biết đâu chẳng có lúc dùng

đến. Đi quá ra đây để cho cu-ly họ khỏi trông thấy, rồi tôi sẽ bảo cho cô
biết tại làm sao cô bắn sai cả.

Hai người sóng cương cùng đi. Đi quá mỏm núi chừng 300 thước. Trọng

Khang xuống ngựa, đỡ cho Khánh Ngọc xuống. Buộc ngựa xong, chàng rút
súng.

- Bắn súng lục khó hơn súng trường ở chỗ súng trường thì có vai để tỳ,

mà súng lục thì không. Thế cho nên cánh tay phải không run, và phải cầm
cho chắc. Nhưng chắc đây không phải cứng nhăn nhắc, bởi vì nếu cứng thì
khi tiếng nổ dội lên, súng sẽ bật xa đích nhiều. Cứng đây, là phải dẻo, và
phải làm thế nào cho tiếng dội không làm chệch cái đích mình ngắm. Cô và
ông Giáp cầm súng bắn, không giơ thẳng cánh tay, đó là một điều tối kỵ,
Giơ thẳng cánh tay có cái lợi là đường ngắm thẳng, ngay tầm con mắt của
mình; và khi đạn nổ, súng có dội lại cũng không xê xích được bao nhiêu.
Chứ cánh tay mà cong thì sức mạnh của đạn nổ dội lại nhiều lắm. Những
điều này, bắn quen rồi, cô tự khắc nhận thấy, chứ dạy cũng không thể được.
Một khi mà mình bắn đã linh tay rồi, súng với mình đã là một rồi, thì cầm
thế nào, bắn thế nào rồi cũng trúng. Đây... cô nhận kỹ tôi bắn mấy phát thì
cô sẽ thấy ngay. Tôi ngắm cái mặt gỗ ở cành thứ ba cái cây kia kìa. Cô
trông...

Đạn nổ liền ba phát. Hai người chạy lại thì đều trúng cả ba. Trọng Khang

đẽo một ít vỏ ở thân cây:

- Bây giờ cô thử lại bắn đi. Tôi sẽ đứng nhìn cho cô.

Trọng Khang dắt Khánh Ngọc đi quá cái cây chừng 30 bước:

- Cô phải dang thẳng cánh thế này... ngón tay phải cắp chặt vào thân

súng... bóp cò phải từ từ, không vội vàng, mà cung không nên chậm quá.
Thế, hơi lệch về bên trái. Phát này sai rồi. Không phải xem nữa, tôi trông

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.