TRƯỜNG ĐỜI - Trang 184

phải ngủ đêm ở ngoài trời lạnh.

Biết trước rằng thế nào họ cũng phàn nàn, Trọng Khang đã an ủi trước

ngay:

- Anh em đi chuyến này vất vả, lúc về đến nhà, thế nào ông chủ cũng đãi

mỗi người một món tiền. Còn như sự đêm lạnh thì anh em không cần phải
lo. Tôi đã bảo người ở dưới xóm Mèo đưa củi lên. Ta đốt to thì chẳng còn
lạnh gì nữa. Và nếu có lạnh thì anh em cũng không phải chịu lạnh một
mình đâu, tối nay, tôi sẽ cùng ở ngoài trời với anh em. Tôi lại đã thuê cho
anh em một chiếc bàn đèn và có nhiều thuốc phiện.

Chàng lại dặn Xuân, Viên:

- Hai bác đêm nay đừng có ngủ nhiều. Một bác thì canh đến nửa đêm,

còn một bác thì từ nửa đêm cho đến bốn giờ sáng là lúc chúng tôi dậy. Bọn
vệ binh, ta không thể tin được họ đâu. Lúc canh, phải đứng ngay trước cửa
lều, cấm không cho ai được vào. Đường lên thì đã có vệ binh canh và đã có
tôi. Tôi thì đêm nay tôi không dám ngủ.

Giáp nghe chàng nói thế, vội bảo ngay:

- Chả nhẽ tôi lại là một người vô dụng hay sao? Thôi thì ông thức từ tối

cho đến mười hai giờ, còn thì từ mười hai giờ trở đi là về phần tôi.

Trọng Khang vội gạt ngay:

- Sự giặc đánh ở bên ngoài, ta không cần lo nữa rồi. Tôi sở dĩ cần phải

thức là đề phòng những bất trắc ở bên trong. Vệ binh đây toàn là một bọn
giặc cướp trở về đấy chứ gì.

Tôi biết tiếng, có mặt tôi ở đấy, chắc họ có muốn cũng không dám, vì

khởi sự thì phải bàn luận. Mà bàn luận thì tôi nghe được. Ông đi đường
mệt, cứ ngủ kỹ đi để mai tắm cho sung sướng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.