TRƯỜNG ĐỜI - Trang 185

Giáp gặng mãi, Trọng Khang nói:

- Ông muốn thế thì cũng tùy ông, nhưng tôi thì quyết tôi không dám

ngủ.Vì lúc mà con người ta đổi lòng thì chỉ một thoáng.

Khánh Ngọc cũng đòi thức.

- Cô thức mệt, mai đi tắm còn thú vị gì nữa. Nhưng nếu cô muốn bắn chó

sói thì cô chịu khó thức đến mười một giờ. Thế nào chúng đánh hơi thấy
người ngựa cũng kéo đến. Nhưng đốt lửa thế này, có đến thì cũng gần nửa
đêm, mà cũng chỉ lảng vảng ở xa thôi.

- Ồ, thế thì thế nào tôi cũng phải thức. Đem được cái kỷ niệm bắn chó

sói về Hà Nội, danh giá biết mấy. Một khi tôi kể cho chúng nó nghe, chúng
nó phải phục tôi biết chừng nào. À, mà hôm nay ông cho đem bàn đèn ở
dưới xóm lên đây, ông phải cho tôi hút mấy điếu đấy nhé. Hút vào, tỉnh
lắm, không buồn ngủ một tí nào. Chốc nữa, ta cùng hút với họ.

Giáp vội gạt đi:

- Marie nằm hút với họ, coi sao cho tiện.

Khánh Ngọc cau ngay mặt lại:

- Những thành kiến ở trong đầu anh mới là những thành kiến đáng bài

xích. Trong lúc này mà anh còn phân biệt giai cấp được! Tỷ dụ tối nay, giặc
kéo đến vây đánh đây, còn có giai cấp trước cái chết nữa không? Lúc ấy thì
anh thích bình đẳng hơn ai hết. Người ta đã bình đẳng trước viên đạn giết
người, tại làm sao người ta lại không bình đẳng trước cái bàn đèn? Lúc nào,
anh cũng tưởng tượng như ở Hà Nội mà mảnh bằng kỹ sư và địa vị giàu có
của anh cho quyền anh khinh những người khác. Anh bảo đầu óc tôi hẹp
hòi, chữ hẹp hòi ấy, chính là cái đầu óc anh.

Trọng Khang lại phải đàn giải:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.