TRƯỜNG ĐỜI - Trang 203

Nhìn nét mặt tên tướng, biết rằng y đã quyết định, Trọng Khang không

dám kỳ kèo nữa:

- Số tiền ấy kể cũng đã là to. Nhưng nếu phúc nhà chúng tôi mà đỏ thì

may ra chính phủ bằng lòng. Thôi, ngài cho đi lấy giấy bút để chúng tôi
viết. Chúng tôi cố khẩn thiết để giúp ngài, chứ về phần chúng tôi khi bước
chân sang làm việc bên này, đã đành là nắm chắc chín phần chết, chỉ hy
vọng có một phần sống. Cái thư này, ngài cứ sai người mật đưa cho người
nhà chúng tôi, rồi người nhà chúng tôi lại bí mật đến cầu Đốc-bàn Mai-lin-
phố. Ta tránh cái tiếng đi cho xin với chính phủ thì chính phủ mới có thể bỏ
tiền ra một cách dễ dàng, ngài nghĩ thế nào?

Tên tướng mỉm cười:

- Ông nói có lẽ đấy.

- Thôi ngài cứ lên nhà, để chúng tôi bàn nhau viết thư. Tôi xin thề nói rất

thống thiết, để chóng được việc cho ngài. Tuy chúng tôi bị ngài bắt, nhưng
cách ngài đối xử khiến chúng tôi phải kính trọng ngài nhiều lắm. Nói thế
này, thoạt nghe nó khí chướng tai, nhưng sự thực là thế: chúng ta bây giờ
cùng một cảnh với nhau. Bởi nếu chính phủ Tàu không bằng lòng thì ngài
không có tiền, mà chúng tôi đành phải chết. Chúng tôi không muốn chết,
mà ngài thì muốn có tiền.

Tên tướng cười khà, rồi vỗ vào tay Trọng Khang:

- Ông nói phải lắm. Tôi cũng mong rằng chính phủ sẽ bằng lòng.

- Để ngài khỏi phải giết chúng tôi. Nhưng nếu có bị ngài giết, chúng tôi

cũng chẳng oán. Chúng tôi cho là số chúng tôi như thế.

Tên tướng đứng dậy:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.