TRƯỜNG ĐỜI - Trang 201

- Tại sao?

Trọng Khang vẫn thản nhiên. Còn Giáp và Khánh Ngọc vì có lời dặn của

chàng, nên cũng giữ được bình tĩnh.

- Còn tại làm sao nữa. Chúng tôi ốm yếu như thế này, ngài bắt giam một

cách cực khổ, giường chẳng có nằm, chăn không có đắp. Chờ được Chính
phủ Tàu bàn bạc xong, đem tiền lại chuộc thì chúng tôi đã chết cả rồi, còn
đâu mà... viết với lách. Âu bằng chúng tôi thà chịu chết ngay bây giờ, để
cho Chính phủ Tàu khỏi bị thiệt một món tiền, mà cũng vẫn chẳng cứu
thoát được chúng tôi. Nếu ngài thương tình, xin cho được chết ngay, bằng
không muốn đem khảo đả, chúng tôi cũng cam chịu.

Trọng Khang nói xong, cởi ngay áo ngoài. Tên tướng vội vàng ngăn:

- Về sự chăn chiếu và ăn uống, các ông không ngại. Tôi sẽ chu liệu tử tế.

Tôi chỉ cần các ông viết thư về thôi.

- Nếu ngài đã hứa thế, chúng tôi xin chiều ý. Đời người cùng lắm thì mới

chịu chết, chứ có ai thích chết bao giờ? Nhưng còn một điều này, tôi cần
thưa thực: chúng tôi đây có một người đàn bà, ngài là một người lớn,
nhưng còn các bộ hạ...

Tên tướng vội xua tay:

- Chúng tôi đây chỉ cần tiền. Những điều xằng bậy như thế, bộ hạ tôi mà

làm, tôi giết chết ngay. Ông có thể tin rằng không bao giờ xảy ra những sự
hèn hạ như thế. Năm bảy thứ giặc. Trước kia, tôi cũng làm quan, nhưng vì
thù nhau với Đốc-bàn, mới phải đi làm nghề này.

- Ngài thì chúng tôi tin đã đành. Nhưng lúc vắng ngài, các bộ hạ của

ngài, chúng tôi tin làm sao được. Bị ô danh, sao bằng cùng nhau chịu chết...

- Người đàn bà này là vợ ông?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.