TRƯỜNG ĐỜI - Trang 219

- Ông không tin thì để tôi thử cho mà xem.

- Thôi, tôi xin ngài.

- Thì vâng, tôi xin chiều ý. Nhưng nếu tôi là ông thì tôi cần phải đề

phòng những người nhìn tôi bằng một con mắt không tốt như thế kia. Tôi
xem ra Nguyễn tiên sinh không ưa ông.

- Lời ngài khuyên, tôi xin đa tạ. Nhưng tôi không thể. Tôi không có tính

đi đề phòng những người mà tôi đã coi là bạn. Có lẽ là tôi dại nhưng tôi
không thể làm khác được.

- Thế thì ông cao hơn tôi một bực. Tôi xin bái phục. Nhưng ông ơi, xưa

kia tôi cũng vì không thèm để ý đến cái chỗ đê hèn của loài người mà bị du
vào một tình thế chỉ có sự làm giặc mới có thể giải quyết. Đốc-bàn Mai-lin
Phố bấy giờ là bạn tôi, ấy thế mà chính y phản tôi. Nếu tôi còn sống, tôi thề
phải giết cho được đứa phản bạn ấy.

- Tôi đã được tiếp kiến ông ta mấy lần, tôi đã rõ tâm điền của ông ta, cho

nên tôi vẫn khuyên chủ nhân tôi để ý đề phòng.

- Thằng ấy cứ cho nó "ăn" là mọi sự êm cả, chứ không thì anh ruột nó,

nó cũng kiếm chuyện.

- Y biết ngài ở đây mà không đem quân tiễu trừ bao giờ à?

- Tôi vùng vẫy khắp vùng này, chứ có ở đâu nhất định. Vì thế, y không

thể đem đại đội binh mã đến đánh tôi được. Ồ, nếu y biết tôi ở đây thì khi
nào chịu để cho tôi yên. Tôi là lưỡi gươm treo ở trên đầu y. Y vẫn thường
khoe với tỉnh trưởng Vân Nam rằng vùng y cai trị yên tĩnh lắm, vì thế cho
nên... tôi giúp ông mà cũng là để trêu tức y một thể. Tôi đòi tiền chuộc ở
chính phủ Tàu, chứ chủ nhân ông thì số tiền mười vạn không có ngay,
nhưng vì con gái thì rồi cũng lo được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.