TRƯỜNG ĐỜI - Trang 223

- Tôi để khẩu súng này ở đây cho cô.

- Lòng run lên như dẽ, thì súng dùng gì được. Không, ông Trọng Khang,

ông phải thương tôi. Và ông hỏi ngay anh François xem anh ấy có dám ngủ
ở đây một mình không? Bao nhiêu nguy hiểm chờ chúng tôi. Không, ông
phải thương tôi. Nếu không, tôi sẽ oán ông cho tới chết.

- Thế thì tôi biết trả lời Vương lão gia làm sao. Ông ta biết tôi nói dối thì

ông ta không tha thứ cho tôi đâu.

- Ông muốn trả lời với y như thế nào, mặc ông. Y tha thứ hay không, tôi

không cần biết. Tôi chỉ nói cho ông biết nếu ông để cho tôi ngủ ở đây một
mình với François thì sáng mai lúc ông xuống đây, ông chỉ thấy có cái xác
tôi thôi.

Giọng nói quyết liệt và cái vẻ đau buồn của Khánh Ngọc làm cho Trọng

Khang thương xót. Càng thương xót từ khi bị bắt, chàng đã biết tâm hồn
Khánh Ngọc cũng là một tâm hồn hùng dũng có họ hàng hơi hớm với tâm
hồn mình. Chàng thấy phân vân. "Nàng ghét Giáp, nên không muốn nằm
chung một nơi với Giáp, chứ nàng có sợ hãi gì. Bây giờ thuận nghe lời
nàng thì một ngày kia, mình có thể thuận yêu nàng. Mà điều đó rất không
thể được. Mình không thể cướp tình yêu của một người đã cùng lướt qua
cái chết với mình. Nhưng nếu không nghe thì có lẽ...".

Trọng Khang vừa nghĩ đến đấy thì Khánh Ngọc đã lê lại gần nắm tay

chàng:

- Ông Trọng Khang, thật tình ông không thương tôi ư?

Trong con mắt nàng, thoáng hiện một cái gì... thất vọng ghê gớm như cái

chết, Trọng Khang vội vàng nói ngay:

- Thôi được, để tôi liệu cách nói với ông ta. Nhưng cô nên nhớ thế thì

nguy hiểm lắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.