TRƯỜNG ĐỜI - Trang 231

- Thôi để mai, bây giờ tôi chóng mặt lắm rồi.

Rồi nhìn đến cái quần còn vén quá gối của Trọng Khang:

- Chỉ có đời chúng mình mới có cuộc khiêu vũ mà nam kỵ binh ăn mặc

kỳ quái như thế kia.

Trọng Khang nhìn xuống chân, rồi cười khanh khách:

- Giá Vương lão gia trả chúng mình ống ảnh để chụp cái sân nhảy này.

Kìa, ông Giáp, sao ông cứ buồn rũ ra thế? Ông nên nhớ lúc này buồn vô
ích. Mà việc gì phải buồn, chẳng qua bị cấm cố mươi lăm hôm. Ông buồn
mà sinh ốm đau thì khốn đốn lắm. Chẳng có thuốc thang gì đâu. Chúng
mình phải lấy cái vui để chống với bệnh sốt rét nó đang rình chúng mình ở
cái xó này. Cô nhảy với ông Giáp một bài cho khuây khỏe. Tiếc quá, không
có cái gì kêu để đánh, giả làm jazz.

Khánh Ngọc lại kéo Giáp đứng dậy:

- François nhảy đi... Nhưng sự vui vẻ có phải là một điều cố gượng được

đâu. Chỉ có những tâm hồn khỏe mạnh mới vui được. Chúng ta bị đầu độc
bởi một kiến giải sai lầm, chỉ gục đầu vào sách vở để luyện óc cho thành
con vẹt, mà quên lãng sự trau dồi tâm hồn cho thêm mạnh mẽ. Một giáo
dục sai lầm đã làm tê liệt hết những sinh lực làm người của chúng ta. Kìa,
không nhảy à?

- Tôi thấy hơi choáng váng trong người. Cái hầm này lạnh lắm.

- Anh mặc bao nhiêu áo mà còn rét. Ông Trọng Khang chỉ một chiếc sơ-

mi thì sao?

- Sao Marie cứ đem tôi mà so sánh như thế? Tôi ví với ông Trọng Khang

làm sao được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.