TRƯỜNG ĐỜI - Trang 232

Trọng Khang thấy câu chuyện sắp găng, lại vội vàng đàn giải:

- Ở hang đá thì hẳn là phải lạnh. Tại ông không vận động, nên nó rét đấy.

Ông nhảy đi một bài cho nó hoạt máu. Từ sớm mai, chúng ta sáng phải dậy
sớm tập thể thao. Tôi sẽ dạy ông và cô ít miếng võ. Thôi, ông cố đi, chỉ tí
nữa là họ đem gộc củi đến cho ta.

Giáp uể oải nhảy, mà Khánh Ngọc cũng uể oải bước theo. Duy có Trọng

Khang là ra sức đánh trống mồm.

Bọn giặc đang chơi bạc ở ngoài, nghe tiếng ầm ĩ chạy đến nhòm vào, rồi

cười khúc khích. Trọng Khang chạy ra cạnh chấn song:

- Ê, cười gì? Các chú thì bao giờ hiểu được cái thú khiêu vũ này.

Séo Súng vừa nhìn, vừa bảo Trọng Khang:

- Tôi chưa thấy ai bị bắt cóc mà lại vui vẻ như các tiên sinh.

- Thế nghĩa là cái hang này đã giam nhiều người rồi?

- Ồ, tính biết bao nhiêu mà kể. Nhiều khi họ khóc như ri, chúng tôi phải

đánh họ mới im.

- Thế bây giờ chúng tôi cười, chắc các chú cũng bực mình lắm.

- Không.

- Thế thì các chú đi đi để chúng tôi vui. À, thế nào, gần tối chưa?

- Cũng sắp.

- Thế có ai bị giam mà chết ở đây chưa?

- Cũng có năm bảy người. Trong số đó có hai người vì sợ mà chết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.