TRƯỜNG ĐỜI - Trang 235

- Cô đã thấy chưa? Đốt đèn cồn với gây lửa để nấu cám lợn như thế này

chẳng hạn là hai thứ khác nhau. Cô cứ để cả những cái gộc tướng như thế
này, cho vào lửa đốt thì bao giờ cháy. Mở đôi con mắt cho to ra. Và nhớ
phải trả tiền công ông thầy dạy nhóm bếp đấy nhé.

Trọng Khang lấy con dao chẻ một cái gộc thành những mảnh nhỏ đặt lên

trên một cái hỏm đá, rồi chàng mới chất mấy cái gộc lớn lên trên. Dí mồi
lửa vào, tre bắt ngay, chỉ một loáng, lửa cháy đùng đùng.

- Cô đã thấy chưa? "Ăn vóc học quen", câu phương ngôn thật là chí lý.

Cô không nhóm được, vì cô không bao giờ học làm cả.

- Đời tôi có ngờ đâu có những lúc này mà học.

- Đời tôi chắc cũng không ngờ, nhưng tôi cứ chịu khó nhận xét để cho

biết. Biết được bất cứ thứ gì là lợi thứ ấy.

Trọng Khang cười tủm tỉm:

- Nhiều cái trông người khác làm thì rất dễ, nếu khi mó tay vào mới biết

rằng khó. Bây giờ, tôi đã rõ cái gì ta cũng nên nhiệm nhặt và không thể
bình phẩm hồ đồ. Chuyến đi này, tôi khám phá ra rất nhiều chân lý và tôi
nhìn đời bằng con mắt khác xưa nhiều lắm.

- Tốt lắm, tốt lắm. Thứ con mắt ấy là thứ con mắt của người đã trải, đã

cảm, đã đắn đo kỹ càng, nghĩa là đã sống một cách hữu ích cuộc đời mình.
Sau này, nếu cô làm thầy kiện thì cô sẽ là một tay thầy kiện rất sõi.

- Tôi không bao giờ làm nghề ấy. Có lẽ rồi tôi mở trường dạy học.

- Cô nhớ đừng có "cóp" cái món dạy nhóm bếp của tôi vào chương trình

đấy nhé.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.