Cả ba ngơ ngác không hiểu.
- Tôi bị đau không cầm súng được nữa rồi, mà bọn giặc thì đông lắm!
- Thế không phải quan quân à?
- Không. Chúng nó đến định cướp các ông. Tôi cần một người bắn giỏi...
Trọng Khang chạy vội ra cửa, nhặt khẩu súng.
Đến lượt Vương Nhân ngơ ngác không hiểu.
- Thì giờ cấp bách, ngài định sai tôi việc gì, xin nói mau.
- Ông hãy đi, tôi sẽ nói.
Trọng Khang chạy vào cúi xuống hôn vội hai người:
- Hai em hãy ngồi chờ anh nhé. Chúng ta chưa chết đâu!