TRƯỜNG ĐỜI - Trang 39

chàng cho ngựa phi nước đại.

Với chàng, thì giàu, nghèo, không cần; miễn sao được sống một cuộc đời

khoáng đạt, một cuộc đời tự do và hoạt động là đẹp đẽ rồi. Nhưng đối với
em gái chàng thì, một khi nghèo, cái hạnh phúc sẽ chẳng bao giờ đến cả.

Bao nhiêu cảnh đẹp bên đường, chàng chẳng trông thấy gì hết, chỉ toàn

thấy những cảnh quẫn bách theo nhau để phá tan cuộc đời tươi vui của em
gái chàng.

Vụt, bốn năm phát súng nổ liền. Chàng ngửng đầu, ngơ ngác nhìn lên

phía trước như người vừa tỉnh một cơn mê ghê gớm. Chàng nghe rõ ràng
tiếng Khánh Ngọc gọi chàng. Chàng vội thúc gót vào sườn ngựa cho phi.
Chỉ một loáng đã tới nơi. Những tiếng súng mà chàng ngờ rằng báo một tai
nạn, chỉ là những tiếng súng của Khánh Ngọc và Giáp bắn bia chơi với
nhau. Chàng cau mày, khó chịu. Khánh Ngọc tay còn cầm khẩu súng, cười
bảo chàng:

- Sao ông cứ đi tụt lại sau thế? Ông không lên mà xem tôi với François

ngồi trên ngựa bắn cái thân cây kia, mỗi người mấy phát đều trượt cả. Ông
thử bắn đi cho tôi xem nào.

Trọng Khang nhìn cái thân cây, cách chỗ mình đứng độ hai mươi thước.

- Ở cái đất giặc cỏ này, thiếu gì cơ hội để thử súng, hà tất phải bắn bia

cho nó phí đạn. Nay mai qua con Tiểu-bạch-hà, đến rặng núi Mai-lin-phố,
sài cứu 1 kéo ra hàng đàn, chỉ sợ không có đủ đạn mà bắn để bảo vệ tính
mạng thôi.

Khánh Ngọc cho ngựa lại gần Trọng Khang:

- Đến lúc ấy sẽ hay, bây giờ ông hẵng bắn thử một phát cho tôi xem, chỉ

một phát thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.