TRƯỜNG ĐỜI - Trang 38

TRƯỜNG ĐỜI

Lê Văn Trương

dtv-ebook.com

Chương 5

Đoàn người ngựa từ Pa Kha đi về ngã Nam Cồ.

Trọng Khang tự biết phận mình bây giờ là một kẻ làm công, gò ngựa cho

đi chầm chậm, để ông Nam Long, Khánh Ngọc và Giáp đi lên trước. Chàng
đi lẫn vào với bọn thư ký và cai, nhưng chàng chẳng nói năng gì. Nếu có ai
hỏi chuyện thì chàng trả lời một cách để cho không hỏi nữa.

Chàng thấy lòng buồn rười rượi. Nhưng cái buồn ấy đối với con người

ấy, không phải là thứ buồn gây ra bởi sự so sánh cái địa vị thấp kém ngày
nay. Chàng buồn vì không thể gây cho em gái một ngày mai tốt đẹp theo ý
muốn đã định.

Xác ngồi trên ngựa, mà hồn thì bay về Hà Nội, về gian nhà mà chàng đã

sống với em gái những ngày cực kỳ hạnh phúc. Những kỷ niệm đã chìm
trong thời gian đều nhô dần ra để gieo thêm đắng cay vào lòng. Chàng hồi
tưởng mấy năm trước đây, lúc cha chàng mất đi, rồi mẹ chàng vì không
chịu nổi đau buồn cũng thụ bệnh. Khi hấp hối, mẹ chàng nắm tay Tuyết Vi
gửi gắm cho chàng. Chàng đã thề trước cái xác chết yêu quý sẽ hy sinh tất
cả để gây hạnh phúc cho em gái. Ai ngờ đâu...!

Tuy vậy, chàng cũng không nản lòng về ngày mai. Chàng tin rằng với tài

sức mình, nếu gặp cơ hội thì cơ đồ lại nổi như chơi. Nhưng cái cơ hội ấy
biết bao giờ mới đến? Năm nay em gái chàng đã hai mươi tuổi rồi. Vài, bốn
năm nữa, một người con gái đã kể là già.

Ý nghĩ ấy làm cho Trọng Khang nóng sốt cả người. Chàng cắn răng để

khỏi thở dài, nắm chặt lấy đầu yên ngựa để trấn áp sự ngứa ngáy nó thúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.