TRƯỜNG ĐỜI - Trang 51

Trọng Khang nhặt mấy viên đá đưa cho Khánh Ngọc.

Nàng cầm ném xuống thì y như lời Trọng Khang; hòn đá nào cũng nảy

lên một lần, rồi mới lại rơi xuống. Nhiều hòn mỏng nảy lên đến hai ba lượt.

Ném hết đá, Khánh Ngọc nhìn khắp chung quanh rồi hỏi:

- À lúc nãy, ông nói đến những án mạng khủng khiếp, thế nào? Ông kể

cho tôi nghe.

- Đi lên trên đường kia rồi tôi sẽ nói.

Miệng nói chân quay đi, toan lại dắt ngựa thì Khánh Ngọc đã nắm áo kéo

lại:

- Không, ông kể ở đây. Mắt nhìn mà tai nghe thì mới thú. Chứ lên trên

kia mất cả cái không khí rùng rợn đi rồi, câu chuyện của ông vì thế mà kém
ý nhị đi chăng.

- Từ khi có cái hầm nước này, tính ra kể đã có bao nhiêu người chết rồi.

Có khi bọn giặc cỏ bắt cả một làng ném xuống đây. Bao nhiêu vụ thủ oán
đã xảy ra ở chỗ này. Muốn giết ai, chỉ việc ném xuống, ấy thế là mất tích.
Biết bao nhiêu gia đinh, có người nhà bỗng dưng biến mất, cứ nhớ ngày đi,
đem xôi gà đến đây làm giỗ. Biết bao nhiêu trai gái thất vọng cùng trói tay
nhau nhảy xuống đây. Kể ra thì nhiều chuyện thê thảm lắm. Nhưng có độc
một chuyện là não nùng ai oán hơn cả, bởi vì nó là một chuyện tình, mà hai
người lại là hai người trẻ đẹp. Kìa cô trông, đống lá lù lù ở dưới chân núi
kia là một người con gái đấy.

- Thế còn mộ người con trai?

Trọng Khang trỏ tay xuống mặt nước đang sủi bọt:

- Dưới này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.