TRƯỜNG ĐỜI - Trang 75

- Hay để tôi nhường ngựa cho anh François.

Trọng Khang gạt ngay đi:

- Không được. Từ đây cho đến nơi cũng còn nhiều đường đất.

- Anh François mệt lắm rồi. Ông cũng phải để cho tôi thử qua cái mùi

nhọc mệt một tí chứ.

Trọng Khang trỏ Giáp đang nằm thiêm thiếp:

- Thì cô cứ trông đây cũng đã hình dung được nó là thế nào rồi.

- Sao bằng cảm thấy tung hoành ngay ở trong cơ thể mình. Để cho

François trèo nữa, nhỡ ốm một cái thì rầy rà.

- Thế cô không sợ cô ốm à?

- Còn một phần đường nữa. Mà tôi vì được đi ngựa nên chưa mệt tí nào.

- Nếu cô có bụng tốt như thế thì càng hay.

Cúi xuống lay Giáp:

- Thôi ông dậy đi. Cô Khánh Ngọc nhường ngựa cho ông đấy. Lên trên

kia nghỉ hẳn một thể.

Giáp thở hổn hển ngồi dậy, nhìn xung quanh:

- Chết người! Thế Marie lấy gì mà đi?

- Tôi chưa mệt. Gần đến nơi rồi. Tôi có thể trèo được. Anh cứ đi đi,

không nhỡ ốm nặng.

- Cám ơn Marie, tôi thấy cứng cả chân không thể nào trèo được nữa. Đầu

như muốn vỡ ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.