- Hay để tôi nhường ngựa cho anh François.
Trọng Khang gạt ngay đi:
- Không được. Từ đây cho đến nơi cũng còn nhiều đường đất.
- Anh François mệt lắm rồi. Ông cũng phải để cho tôi thử qua cái mùi
nhọc mệt một tí chứ.
Trọng Khang trỏ Giáp đang nằm thiêm thiếp:
- Thì cô cứ trông đây cũng đã hình dung được nó là thế nào rồi.
- Sao bằng cảm thấy tung hoành ngay ở trong cơ thể mình. Để cho
François trèo nữa, nhỡ ốm một cái thì rầy rà.
- Thế cô không sợ cô ốm à?
- Còn một phần đường nữa. Mà tôi vì được đi ngựa nên chưa mệt tí nào.
- Nếu cô có bụng tốt như thế thì càng hay.
Cúi xuống lay Giáp:
- Thôi ông dậy đi. Cô Khánh Ngọc nhường ngựa cho ông đấy. Lên trên
kia nghỉ hẳn một thể.
Giáp thở hổn hển ngồi dậy, nhìn xung quanh:
- Chết người! Thế Marie lấy gì mà đi?
- Tôi chưa mệt. Gần đến nơi rồi. Tôi có thể trèo được. Anh cứ đi đi,
không nhỡ ốm nặng.
- Cám ơn Marie, tôi thấy cứng cả chân không thể nào trèo được nữa. Đầu
như muốn vỡ ra.