TRƯỜNG ĐỜI - Trang 116

TRƯỜNG ĐỜI

Lê Văn Trương

dtv-ebook.com

Chương 14

Trọng Khang quyết chí hoặc lấy cái nghề thầu khoán, cho nên nhiều khi

Giáp hằn học với chàng, chàng cũng tảng lờ đi như không biết. Chàng tự
nhủ: "Mình không yêu người tình của hắn, thì rồi một ngày kia, hắn sẽ thấy.
Nhân tâm con người ta ai là chẳng ghen. Hắn bực tức với mình cũng là lẽ
thường của lòng người. Mình phải nên rộng lượng. Khánh Ngọc tuy yêu
mình, nhưng thấy mình không yêu trả lại thì rồi một ngày kia, tất cũng
chán. Vả chừng tháng nữa, nàng về Hà Nội rồi, lúc ấy, nàng sẽ quên mình
đi như người ta quên một cái áo. Đối với những người tâm tình nông nổi
như thế, cảm tình có gì là sâu. Chẳng qua là động cỡn trong chốc lát. Nếu
bây giờ mình kháng cự lại Giáp? Mà Giáp có làm gì mà mình kháng cự.
Chẳng qua chỉ là những sự bóng gió ngấm ngầm. Hay mình cự tuyệt trắng
ra với Khánh Ngọc? Thì cái giao tình của mình với cụ Nam Long sẽ xảy ra
lắm điều ngang ngửa. Cụ ta chiều con lắm. Mình sẽ bỏ lỡ một cơ hội tốt để
khôi phục cơ đồ. Âu là mình cứ làm lơ như chẳng biết gì cả. Thế là hơn.
Mình hất hủi Khánh Ngọc thì cũng không nên, bởi dù thế nào cũng do tấm
lòng nàng quý mến mình mà ra. Bây giờ mình cứ nghĩ vào việc làm ăn và
giả ngây giả điếc thế là xong cả".

Vì nghĩ thế, cho nên khi đến chỗ làm, Trọng Khang nhất định bảo ông

Phó kê giường của mình sang gian các thư ký và cai, không ở chung với
ông Nam Long và Khánh Ngọc nữa. Chàng cho như thế thể nào rồi Khánh
Ngọc cũng hiểu mà trở lại với Giáp. Nhưng chàng đã không tính đến lòng
yêu đương của người con gái, cùng những mưu cơ và sự quả cảm do lòng
yêu xui nên. Chàng đinh ninh rằng tối hôm ấy, Khánh Ngọc sẽ biết cái ý
định của chàng. Chàng mỉm cười nhủ thầm: "Khó chịu một tí, nhưng rồi thì

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.