TRƯỜNG HẬN CA - Trang 150

những trận mưa ánh sáng, nhưng lại chồng chéo dọc ngang, khói bếp tô vẽ
phong cảnh, khiến ánh sáng ban mai trở nên rối loạn. Giọt sương trên cây,
trên lá cũng biến thành khói bụi ẩm ướt bay lên. Ánh sáng và khói ở Cầu Ô
hoà quyện nâng nhau lên, mây mù quấn quýt, giống như những âm thanh có
nhạc điệu.

Ở đây, cầu là thứ thấy nhiều nhất và cũng giàu hàm nghĩa nhất, nó mang ý
nghĩa bỉ ngạndẫn độ[1] trong giáo lý đạo Phật. Cho nên, đại đức của
miền sông nước Giang Nam là linh hồn của nơi này. Cầu Ô đúng là nơi đức
hành. Hàng ngày nước dưới chân cầu vẫn chảy, đục rồi trong; mây trên trời
cao ngày ngày vẫn bay, vẫn hô phong hoán vũ. Vòm cầu cong cong, dưới
cầu là thuyền, trên cầu người là từng hạt từng hạt thóc được xay xát, sàng
sảy, được vo sạch. Củi ở Cầu Ô được chẻ nhỏ từng thanh từng thanh, phơi
khô, cháy đượm; cháy không hết được giữ lại làm than để đốt lò sưởi, đốt
lồng ấp vào mùa đông. Đường lát đá ở Cầu Ô in đậm dấu chân người; bên
bờ sông ở Cầu Ô tiếng vỗ áo quần lúc tỏ lúc mờ. Ngày tháng ở Cầu Ô từng
giọt, từng giọt, từng ly từng tý trôi qua, không biếng lười, không phí phạm,
cũng không khát khao mong đợi, có bao nhiêu dùng bấy nhiêu, có nhiều sẽ
để dành cho người sau. Đường, cầu, nhà cửa và kệ để thức ăn trong nhà,
những vò rượu dưới đất ở Cầu Ô đều được gom góp từng ngày, từng đời.
Khói bếp của Cầu Ô là minh chứng cho cội nguồn gạo củi, cùng khói bếp
bay lên là hương thơm của cơm, của thức ăn, của rượu gạo lan tỏa ngào
ngạt. Đó là những ngày đẹp trồng dưa hái dưa, trồng đậu hái đậu ở Cầu Ô,
là đại hỷ trong đời. Tiếng gà gáy sáng ở Cầu Ô cũng minh chứng cho cội
nguồn gạo củi, bắt đầu từ tiếng gáy của một chú gà trống, thế rồi đồng
thanh hợp xướng, một ngày nở hoa và kết trái bắt đầu. Tất cả đều minh
chứng cho ý nghĩa vĩnh hằng, mặc cho nước chảy ngàn dặm, thời thế đổi
thay, riêng nó sừng sững bất động, như chân lý của con người và năm
tháng. Tất cả ở Cầu Ô đều mang ý nghĩa sơ khai, phồn vinh như gấm vóc,
cảnh đẹp tựa kính vạn hoa đều khởi phát và lan tràn từ đây, rồi thu mình lùi
bước, rơi xuống ngàn dặm, cuối cùng rơi vào sinh kế của Cầu Ô, là nền tảng
của vạn sự, vạn vật, là nơi tồn tại của đại đức. Có thể nói Cầu Ô là hạt nhân
của đại vũ trụ, tất cả đều diệt, riêng nó không thể diệt nổi, bởi nó là bản chất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.