TRƯỜNG HẬN CA - Trang 221

thời gian không lọt qua cũng phải lọt qua, chỉ trong thoáng chốc không đi
cũng phải ra đi.

Họ giết thời gian ban ngày, về đêm lại rất tận tâm. Họ ngồi quanh lò sưởi đố
nhau, kể chuyện, rất nhiều câu đố không đoán được ra, rất nhiều câu chuyện
không đầu không cuối. Kỳ Dao nói, họ như người canh giữ tuổi trong đêm
giao thừa, nhưng ngày nào cũng canh giữ, đêm nào cũng canh giữ, mà canh
giữ không nổi ngày tháng năm. Mao Mao nói, họ biến đêm thành ngày,
nhưng cho dù cố gắng làm ngược lại, cuối cùng thì mặt trời đằng đông, mặt
trăng phía tây. Bà Nghiêm nói, họ như những người giữ linh hồn, nhưng
người chết đã về với tiên tổ, lấy chuyện tang thương làm chuyện vui. Xasa
nói, họ như những người thợ săn vùng Xibia, cuối buổi săn ra về tay không.
Mỗi người một cách hình dung, tóm lại đều rất yêu thích những đêm như
thế, rất nhiều món ăn trên lò sưởi tạo nên hương vị và âm thanh giòn giã lấp
đầy mọi kẽ hở của thế giới. Những viên gạch và những tảng đá của thế giới
đều được những vật độn vụn vặt xây nên. Ngồi bên lò sưởi còn có những
trò chơi đơn giản, dùng một sợi giây giày buộc lại để chơi trò biến hình từ
tay người nọ sang tay người kia, cuối cùng không bị thắt nút thì cũng tung
ra. Họ còn lấy một sợi tóc thắt lại để gỡ ra, có lúc gỡ được, có lúc làm gãy
sợi tóc, có lúc càng gỡ càng thắt chặt. Họ có bảy mảnh trò chơi khéo tay,
xếp đi xếp lại, dù biến thành trăm ngàn hình khác nhau cũng không thoát
khỏi khung hình vuông. Mọi người động não suy nghĩ, nảy ra bao nhiêu kỹ
xảo và thông minh, rồi bị mai một. Những thứ nhỏ nhặt ấy là phân bón cho
những việc to lớn, nhiều sự việc to lớn ăn hài cốt của những vật bé nhỏ mà
lớn lên. Đừng xem thường những thứ nhỏ nhặt, cho dù chỉ bằng những hạt
bụi của thế giới này, mặt trời lên chúng vẫn có thể ca hát nhảy múa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.