TRƯỜNG HẬN CA - Trang 219

nghĩ, đây đúng là thế giới của ăn uống, ngày nào cũng bận bịu vì ăn. Chợt
anh thầm thở than:

- Chẳng ai biết cho bữa trưa thật khổ sở!

Bà Nghiêm bật cười, nói:

- Đấy mới chỉ là một nửa cái khổ, nửa cái khổ nữa là cái mặc, có lẽ chưa
bao giờ Xasa nghe nói.

Chuyện áo quần thì không bao giờ hết. Nói đến áo quần, trước mắt Kỳ Dao
và bà Nghiêm đã phơi phới như múa hát. Xasa nghe đến nỗi quên cả việc,
để cối xay không, Mao Mao quay cối cũng đâm ra ngẩn ngơ. Mặc là thế
giới của vá may, lụa là, tỷ mẩn công sức mới tạo nên được những đường
cong tuyệt mỹ chung quanh cơ thể. Bà Nghiêm vô cùng cảm kích nói:

- Làm người phải được thể hiện nhiều nhất ở cái mặc, nó là niềm vui và tinh
thần của con người, là việc cần thiết nhất.

- Thế còn ăn? Xasa hỏi.

Bà Nghiêm lắc đầu một lúc rồi nói:

- Ăn là cái bên trong của con người, tuy quan trọng đấy nhưng không bằng
cái bề ngoài chống đỡ với mọi thứ, như một lời tuyên ngôn, khiến người
khác phải tin phục và coi trọng; tất nhiên cái bên trong cũng có mặt tốt của
nó, làm người là để cho chính mình, nhưng nếu như không để cho người
khác nhìn vào thì liệu còn có ý nghĩa gì nữa?

Nói đến đây, bất giác bà Nghiêm có phần xúc động, tiếng nói nhỏ lại. Vừa
rồi là không khí lao động sôi nổi, bây giờ trầm xuống, chỉ còn tiếng xay giã
đơn độc. Mùi vừng thơm ngậy, dòng bột trắng như sữa cũng là màu sắc béo
ngậy. Trên tường, trên sàn nhà đầy bụi than, không khí bẩn và khô. Trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.