TRƯỜNG HẬN CA - Trang 230

hơn ở với mẹ đẻ. Anh sống rất thân thiết với hai người chị cùng cha khác
mẹ, thân thiết hơn cả chị em cùng cha cùng mẹ, nhiều lúc anh tỏ ra cần hai
chị, chỉ sợ các chị bỏ rơi. Anh thầm nhận ra, cần phải tranh thủ tình thương
yêu của mẹ già, còn mẹ đẻ thì không cần cũng có, không có cũng có. Bởi
thế anh rất tận tình với mẹ già, còn với mẹ đẻ thì sao cũng được, thậm chí
có lúc cố ý lạnh nhạt với mẹ đẻ để mẹ già vui lòng. Trong trái tim nhỏ bé
của anh, thật ra là dựa vào cái mạnh để lấn át cái yếu, âu cũng là đạo lý sinh
tồn của những người thức thời. Một lần, chơi trò ú tim với hai chị, anh ẩn
trong phòng của mẹ đẻ trên gác ba, vừa đẩy cửa bước vào thì thấy tấm khăn
trải giường phủ kín tận sàn nhà đang lay động, rõ ràng đang có người trốn ở
đấy. Anh nhẹ nhàng đi tới thì thấy mẹ đẻ đang ngồi ở góc giường phía
trong, quay lưng ra ngoài, cúi đầu, hai vai run rẩy. Bất chợt anh đứng sững
lại, như một làn gió lướt nhanh bên mình, từ dưới giường cô chị vụt chạy ra.
Anh không đuổi theo, mà quay lại, đứng nguyên một chỗ. Hôm ấy trời âm
u, những đồ dùng bằng gỗ tếch toả ánh u trầm, sàn gỗ đánh xi cũng u trầm.
Mẹ đẻ quay nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng ảm đạm từ ngoài chiếu vào, in
bóng lưng mẹ. Đầu tóc bà rối như tổ chim, đôi vai hẹp, đơn bạc. Bà cảm
thấy phía sau mình có người, vừa xụt xịt khóc vừa quay lại, không để mẹ
nhìn thấy, anh vội chạy ra khỏi phòng. Tim anh đập dồn dập, trào lên nỗi
xót thương và chán ghét, anh buồn lắm. Anh reo vui lớn hơn để lấn át cái
buồn, hôm ấy anh cũng hơi quá, bị mẹ già mắng. Trong khi bị mẹ già mắng
thì anh trông thấy mẹ đẻ đầu tóc rũ rợi đứng trên gác ba nhìn xuống. Lúc
này, anh rất giận mẹ đẻ. Anh giận để xua đi nỗi đau, càng đau khổ bao
nhiêu anh càng giận bấy nhiêu. Theo năm tháng, anh quen dần với hoàn
cảnh phức tạp đó, mọi việc trôi chảy, giận và đau khổ cũng không còn, ấn
tượng còn lại trong lòng chỉ như khói bụi. Nhưng khói bụi ấy lại đủ để
quyết định những sự việc nào đó.

Minh Tốn biết rằng, Kỳ Dao có đẹp bao nhiêu đi nữa, có hợp với tình cảm
mình hơn nữa, dẫu có nhặt lại trái tim mất đi của anh, thì cuối cùng vẫn chỉ
là cái bóng. Anh đắm say bao nhiêu lại càng tỉnh táo bấy nhiêu. Có những
việc tuyệt nhiên không được, không được là không được, nhưng anh vẫn
không nỡ dứt bỏ, muốn đi đến tận cùng cái “được” rồi mới chịu thôi. Cái

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.