TRƯỜNG HẬN CA - Trang 257

Ngồi thừ ra một lúc, Kỳ Dao không nghĩ ngợi gì. Màn đêm dần dần tràn
vào cửa sổ, như sương khói bao trùm chung quanh.

Đêm rất yên tĩnh, tưởng đâu như trở về với ngày xưa, không có Xasa,
không có Khang Minh Tốn, cũng không có bà Nghiêm. Lại nghe thấy
những âm thanh vụn vặt trong hẻm: tiếng chân bước trên sàn nhà bằng gỗ
đã rệu rã, tiếng đóng mở cửa, tiếng người lớn dạy dỗ trẻ con, cả tiếng nước
nhà ai đang sôi lục bục. Nàng nhìn thấy cây trúc đào trồng trong chậu đặt
trên ban công nhà bên đang khoác ánh trăng lạnh, bên cạnh là chậu trồng
hành cũng khoác ánh trăng, tưởng đâu như trông thấy bàn tay trồng nó, rất
cẩn thận, nhẹ nhàng. Có gì đó trong ống máng loảng xoảng rơi xuống đất,
như tiếng nói vì hẻm Bình An bất khuất trong khuất phục. Bầu trời hẻm
Bình An tuy chật hẹp và gẫy khúc, nhưng vẫn cao, mây mù tan như phủ
một bức tranh cắt giấy lên nhà cửa trong hẻm. Trăng và sao bị che khuất,
nhưng không sao, ánh sáng thì không thể cản nổi, ấm lạnh không thể ngăn
nổi. Thế là tốt, bốn mùa vẫn bình thường, công việc vẫn bình thường. Kỳ
Dao mở một gói long nhãn, bóc vỏ. Không ai đến tiêm, một buổi tối không
bệnh tật, không tai nạn. Ông già rung chuông đã đến, tiếng rao “cẩn thận
đèn lửa” xuyên suốt hẻm, nhắc nhở mọi người thận trọng, ẩn chứa kinh
nghiệm của người từng trải. Long nhãn đã bóc vỏ được để vào bát, vỏ vun
vào một chỗ, những bông hoa to trên rèm cửa sổ tuy đã phai màu nhưng
nhìn vẫn rõ. Chuột bắt đầu hành động, chạy lục đục, gián bay ra, chờn vờn
trước mặt. Chúng là chủ nhân của đêm yên tĩnh, tiếp nối công việc của con
người. Vô số sinh vật nhỏ đang hành động, chim sẻ đang bay về phía này.

Hôm sau trời mưa, ẩm thấp nhưng ấm áp. Kỳ Dao cầm ô ra đi, khi khoá cửa
còn nhìn lại căn phòng, nghĩ bụng có kịp về ăn cơm không nhỉ? Rồi đi
xuống gác, mưa sụt sùi, nước lăn tăn trong cống. Nàng gọi xích lô, tuy xe
được che bằng tấm vải bạt, nhưng đệm vẫn ướt, cảm giác giá lạnh. Những
giọt mưa nhỏ từ ngoài hắt lên mặt nàng. Qua khe hở của tấm vải che mưa,
nàng trông thấy lá ngô đồng đã úa vàng, run rẩy dưới bầu trời xám xịt, nghĩ
đến Minh Tốn, cha của đứa bé trong bụng mình. Lúc này nàng nghĩ, đứa bé
trong bụng đang gây nên những phiền toái sắp không còn nữa. Lưng nàng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.