TRƯỜNG HẬN CA - Trang 258

toát mồ hôi lạnh, tim cũng đập nhanh hơn. Chợt nàng mơ hồ nghĩ, tại sao
đứa bé sắp không còn nữa? Khuôn mặt nàng ướt đẫm nước mưa, mưa tí
tách nhỏ giọt trên mui xe, tai ù đặc. Nàng nghĩ, mình chẳng có một thứ gì,
ngay cả đứa bé cũng không, thật sự trắng tay. Nước mắt lại rơi, nhưng nàng
không nhận ra, chỉ biết đang vô cùng căng thẳng, đầu gối run lên, một việc
lớn phải được quyết định ngay trong giây lát. Nàng nhìn đăm đắm vào lỗ
thủng trên mảnh bạt che mưa ngay trước mắt, ánh sáng lọt qua lỗ thủng còn
những sợi vải lua tua. Lỗ thủng này có ý nghĩa gì? Nàng nghĩ. Lại nhìn bầu
trời xám xịt tạo nên một vệt lớn ở giữa khoảng trống nối tiếp mui xe và tấm
vải che phía trước. Nàng nghĩ, mình đã ba mươi tuổi, ba mươi năm vừa qua
không có một thứ gì, hy vọng gì ở ba mươi năm tiếp theo? Trái tim nàng
đen đủi quá, đen đủi đến tận cùng lại thấy chút ánh sáng. Xe dừng ngay ở
cửa lớn bệnh viện. Nàng nhìn người ra người vào, cảm thấy mình như đứng
bên bờ vực. Ngồi phía sau tấm bạt che mưa, nàng rùng mình, lòng bàn tay
ướt đẫm mồ hôi. Mưa dày hạt, người qua lại phải che ô. Người đạp xích lô
mở tấm bạt che, nhìn nàng bằng ánh mắt kỳ lạ, đó là sự thôi thúc không lời,
buộc nàng phải có quyết định. Nàng choáng váng, người đạp xích lô nhìn
nàng từ xa, nước mưa lẫn mồ hôi chảy ròng ròng, nàng nghe thấy tiếng nói
của mình: “Tôi bỏ quên một thứ, bác đưa tôi về!” Tấm bạt che buông
xuống, xe quay lại, đi về phía trước, xuôi gió, nước mưa không còn hắt vào
mặt nữa. Đầu óc nàng tỉnh lại, lòng nhủ thầm: Xasa, anh nói đúng, một
người đến không được!

Về đến nhà, Kỳ Dao mở cửa, trong phòng tất cả như cũ, mới chín giờ sáng.
Nàng ngồi bên bàn, đánh diêm châm đèn cồn, đặt hộp kim tiêm lên, chẳng
mấy chốc đã nghe tiếng nước sôi. Lại nhìn đồng hồ, chín giờ mười phút,
nếu bây giờ đi bệnh viện vẫn còn kịp. Bận bịu mấy hôm chẳng phải vì việc
này hay sao? Nếu không thì đã xong việc lớn rồi, đang ngồi xe trên đường
về. Nghe tiếng đồng hồ tích tắc, nàng nghĩ: nếu muộn tý nữa thì không kịp.
Nàng thổi tắt đèn cồn, mùi cồn nồng nặc, ngay lúc ấy có người gõ cửa đến
tiêm tĩnh mạch. Nàng đành mở hộp kim để tiêm cho khách, nhưng nóng
lòng, vội vàng, mong cho chóng xong để đi bệnh viện. Càng vội càng
không tìm thấy ven, người bệnh kêu đau. Nàng trấn tĩnh lại, thuốc từ từ vào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.