TRƯỜNG HẬN CA - Trang 260

phòng xa khi cần. Bây giờ là lúc cần đến rồi, đêm khuya, Kỳ Dao lấy cái
hộp ấy từ trong tủ năm ngăn ra, đặt lên mặt bàn. Ánh đèn chiếu lên cái hộp
gỗ đào hoa tâm được chạm khắc hoa văn theo phong cách Tây Ban Nha gợi
lại những ký ức phồn hoa, tay sờ vào tự nhiên có cảm giác ấm lạnh như
cách xa mười vạn tám nghìn tuổi. Kỳ Dao ngồi đối diện những thứ đó một
lúc nhưng vẫn không đụng đến, lại đem cất vào chỗ cũ. Nàng cho rằng chưa
phải lúc dùng đến, bởi chưa thể hình dung nổi trước mắt còn có những khó
khăn nào đang chờ. Chi bằng tìm mấy cái áo không mặc đến, đem ra gửi
bán ở hàng đồ cũ, để lại chỉ tổ nuôi gián. Thế là nàng mở hòm quần áo, một
hòm đầy đồ cũ làm hoa cả mắt. Nàng định thần lại, đầu tiên trông thấy tấm
áo dài gấm màu phấn hồng. Cầm tấm áo lên tay, gấm mát rời rợi, trơn tuột,
vừa buông tay nó rơi xuống thành đống. Kỳ Dao không dám nhìn lâu, tấm
áo trong con mắt không còn là tấm áo mà là xác ve sầu, tầng tầng lớp lớp.
Nàng lấy ra mấy tấm áo len rồi đậy hòm lại. Về sau, lật đáy hòm là việc
thường xuyên, mở ra rồi đóng vào; ra cửa hàng đồ cũ cũng trở thành việc
thông thường, quen đường quen cửa. Hôm ấy, Kỳ Dao nhận được giấy báo
đồ cũ đã bán được, mời đến cửa hàng nhận tiền, vừa bước ra bỗng có người
gọi, quay lại thì ra Trình.

Sau một phút bàng hoàng, Kỳ Dao như thấy thời gian đang trôi ngược dòng,
nhưng rồi nhìn mái tóc bạc của Trình, nàng mới tỉnh lại.

- Anh Trình, tại sao lại là anh?

- Em, anh cứ như nằm mơ!

Cả hai người mắt cùng ngấn lệ, bao nhiêu việc cũ trào lên không kịp sắp
xếp, rối bời. Thấy Trình đứng bên quầy bán dụng cụ chụp ảnh, Kỳ Dao bật
cười, hỏi:

- Anh Trình vẫn chụp ảnh đấy à?

Trình cũng cười. Nghĩ đến chụp ảnh như tìm lại được đầu mối trong mớ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.