TRƯỜNG HẬN CA - Trang 277

đầu, khơi móng tay, chợt ngước lên, cười. Cái cười lẫn chút buồn, bất giác
bà Nghiêm cảm thấy chua xót. Kỳ Dao nói:

- Cô Nghiêm, cảm ơn cô không ghét bỏ, còn đến thăm cháu!

- Cháu đừng nói thế, có ai ghét bỏ cháu đâu! Mấy hôm nữa cô sẽ bảo cậu
Tốn đến thăm cháu.

Nghe nhắc đến cái tên ấy, Kỳ Dao quay lưng lại phía bà Nghiêm, lát sau
mới nói:

- Vâng! Lâu lắm cháu cũng không gặp anh Tốn.

Bà Nghiêm đoán già đoán non, không dám nói ra, chỉ muốn tụ tập nhau như
trước, nhưng Xasa đã đi, anh ta đi Xibia ăn bánh mỳ Liên Xô, nhưng bù lại
có người mới, như vậy cũng đủ bàn mạt chược. Bà Nghiêm hỏi người mới
đến tên gì, bao nhiêu tuổi, quê quán ở đâu, nay đã làm nên chức tước gì rồi.
Kỳ Dao trả lời đầy đủ, bà Nghiêm hỏi thẳng:

- Xem ra cậu ấy tốt với cháu như thế, hai người không còn trẻ nữa, tại sao
không cưới nhau?

Nghe thấy thế, Kỳ Dao lại cười, ngước nhìn bà Nghiêm, nói:

- Cô ơi, người như cháu còn nói gì đến chuyện cưới xin nữa?

Quả nhiên, hôm sau Minh Tốn đến. Tuy có chuẩn bị, nhưng vẫn bất ngờ.
Hai người gặp nhau, đều lặng đi, không nói nên lời. Bà mẹ Kỳ Dao biết ý,
thấy thế liền lánh đi nơi khác, dập mạnh cửa, không đành lòng. Hai người
không nghe thấy gì, từ khi chia tay đây là lần đầu gặp lại, giữa là khoảng
cách mười vạn tám nghìn năm. Cả hai có không biết bao nhiêu giấc mơ,
không giống người trong mơ, thà không gặp nhau trong mơ. Kỳ thực, đều
đã quyết định không nghĩ ngợi gì, cũng thật không nghĩ ngợi, nhưng gặp

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.