TRƯỜNG HẬN CA - Trang 279

cơm, buổi chiều bốn giờ đến cửa hàng ăn Âu xếp hàng chờ ăn, có lúc xếp
hàng chờ uống cà-phê hoặc xếp hàng chờ ăn cơm thịt muối. Chỉ một mình
anh xếp hàng, sau đó cả nhà mới đến. Nói là đói, nhưng ăn suốt từ sáng đến
tối. Kỳ Dao nhìn anh, nói:

- Ăn đến bạc cả đầu.

- Không phải bạc đầu vì ăn, bởi nghĩ đến một người mới thế đấy!

Nàng lườm anh, nói:

- Nào ai đã nói sao!

Không khí của ngày qua dường như đã trở lại, chỉ thêm một con người bé
nhỏ nằm ở giường kia. Chim sẻ đang mổ gì đó trên bậu cửa sổ, có tiếng
bịch bịch của ai đang đập chăn phơi.

Trình về vừa lúc Minh Tốn đi, hai người chạm vai nhau ở cầu thang, nhìn
nhau, không để lại ấn tượng nào. Anh vào nhà mới nghe Kỳ Dao nói đó là
cậu em họ bà Nghiêm ở cùng hẻm, trước đây vẫn sang chơi. Trình bảo, sắp
ăn cơm rồi sao còn để khách về. Nàng nói, có thức ăn gì đâu mà mời khách.
Bà mẹ Kỳ Dao thì không nói gì, vẻ mặt khó chịu, Trình tỏ ra ân cần hơn
mọi ngày. Anh biết, bà không vui không phải vì mình, nhưng không biết vì
ai. Cơm xong, như thường lệ, anh chơi với đứa bé một lúc, xem nàng cho
con bú, đứa bé cho nắm tay bé xíu vào miệng rồi ngủ say, anh mới ra về.
Lúc này khoảng tám giờ, đường phố người qua kẻ lại, đèn sáng chưng, rực
rỡ. Anh không đi tàu điện, trên người khoác áo măng-tô mùa thu, thả bước
qua các phố. Đêm nay, anh như cảm nhận hương thơm quen thuộc. Ánh đèn
thân thiết in sâu vào lòng. Trình đang trong tâm trạng thanh thản, cất được
gánh nặng của nhiều ngày nay. Mẹ con nàng bình yên, anh không còn lo
lắng gì, rất bằng lòng với đứa bé. Thậm chí anh có niềm hứng thú kỳ lạ,
tưởng đâu không phải đứa trẻ mới sinh, mà chính là anh. Rạp chiếu bóng
đang chiếu buổi thứ tư, tạo nên bầu không khí vui vẻ. Thành phố này ngủ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.