TRƯỜNG HẬN CA - Trang 314

rời khỏi bậu cửa sổ, mọi suy nghĩ đều đến với anh. Anh nghĩ: thật ra, tất cả
đã kết thúc từ lâu, ra đi là lời cuối, nhưng lời cuối đã kéo quá dài. Giây phút
cơ thể anh tiếp đất cũng là lúc anh nghe thấy tiếng màn hạ.

Bạn đã nhìn thấy một ngôi nhà bị dỡ tường bao giờ chưa? Mọi căn phòng
đều trần trụi, người đi hết, những căn phòng trở thành những ô vuông trống
rỗng. Bạn khó có thể tưởng tượng nổi những cảnh sinh hoạt đầm ấm trong
những căn phòng kia, ở đấy đã từng xảy ra những sự việc lớn như sống và
chết. Những ô vuông đó trông thì bé nhỏ, đơn sơ, tưởng đâu không dung
nạp nổi cuộc sống mỗi ngày; chúng thật rệu rã, một khúc quanh cầu thang
trong ngôi nhà ổ chuột tưởng đâu không thể chịu đựng nổi bước chân
người. Nhìn qua những ô cửa sổ sau nhà, bên ngoài là bầu trời xanh; cửa có
hay không đều thế cả. Cửa hoặc có hoặc không, đều không còn ý nghĩa.
Nhưng gỗ và gạch xếp thành những ô vuông cũng đã có những ngày đẹp và
cả những ngày bất hạnh của chúng ta. Chúng ta hãy dựng lại những bức
tường, nếu không, sẽ nghe thấy tiếng khóc, khóc cho những ngày này qua
đi. Hãy khôi phục những ô vuông này, tạo nên những ngôi nhà, nối thành
ngõ hẻm, phía trước là đường lớn, phía sau là đường nhỏ, dòng xe và dòng
người chảy qua những con đường đó. Bất luận thành phố này có bao nhiêu
nhà trống trải cũng sẽ có đủ người để lấp đầy. Người ở thành phố này như
nước, hễ có chỗ trống là tràn vào. Ở đây, bạn không có thì giờ để thương
tiếc những cái đã mất. Nhưng đó là việc lấy một trăm năm làm một năm,
lấy một năm làm một ngày để xem xét sự vật; một đời người sẽ không là gì
của lịch sử. Nếu thương tiếc thì sẽ thương tiếc suốt đời. Nỗi tiếc thương kéo
dài trăm năm, thì năm thứ một trăm lẻ một cũng tan thành mây khói. Sống ở
thành phố này tầm nhìn không cần xa lắm, nhưng cũng không nên quá gần,
nhìn chừng một trăm lẻ một năm là đủ lắm rồi. Sau đó sẽ sống những ngày
của mình trong những ô vuông làm bằng gỗ và gạch kia, tốt một tị, xấu một
tị không trở ngại gì. Tuy nói cuộc sống tạm bợ, nhưng là cùng bất đắc dĩ,
không có cách nào khác, bằng không, cuộc đời này làm sao sống nổi, làm
sao tìm được niềm vui? Bạn biết đấy, trong những ô vuông kia đều chứa
đựng những niềm tin lạc quan nhất. Dẫu những ô vuông kia trống rỗng, thì
niềm tin vẫn còn đó. Dòng chữ “Đả đảo Vương chó con” viết nguệch ngoạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.