TRƯỜNG HẬN CA - Trang 348

làm bài ra sao, vân vân. Lúc này Lâm mới nói đến chuyện thi, tuy nói với
giọng bình thản, nhưng không giấu nổi vui mừng và xúc động, nhất là môn
ngoại ngữ, có đến một phần ba số bài ôn tập nhưng đề thi không hỏi đến, dĩ
nhiên rất tốt. Vi Vi nghe cũng rất vui, bắt Lâm phải khao ở nhà hàng Màu
Hồng, Kỳ Dao vội ngăn lại:

- Anh Lâm chưa về nhà, ở nhà đang đợi đấy, với lại đã nhận được giấy báo
đỗ đâu, đến lúc ấy phải ăn mừng ấy chứ!

Lâm nói:

- Không sao bác ạ, cháu gọi điện về là được. Còn có đỗ hay không, không
phải ở cháu, tóm lại mưu sự tại người, thành sự tại trời, mình không ngượng
với mình là được! Tuy nói vui như thế, nhưng Lâm đã nắm chắc trăm phần
trăm rồi.

Kỳ Dao để con gái và Lâm đi, hai người ra đến cửa, Lâm quay lại:

- Bác cũng đi nữa chứ!

Dĩ nhiên nàng từ chối, nhưng không từ chối nổi. Vi Vi tỏ ra sốt ruột, trở nên
lúng túng, khó xử. Kỳ Dao nói:

- Thôi được, nhưng là cô mời đấy nhé, coi như cô khao cháu!

Kỳ Dao để hai người đi trước, mình theo sau. Nàng thay đồ, lấy tiền, khi
đến nhà hàng ăn Âu thì đã bảy giờ. Hoàng hôn mùa hè thường rất dài, mặt
trời đã lặn, nhưng đường phố vẫn còn sáng. Cho dù qua hàng ngàn năm,
hoàng hôn vẫn không đổi, khiến người ta quên thời gian đang dịch chuyển.
Phố Mậu Danh này cũng đã trải qua những năm tháng kiên cường, hàng cây
ngô đồng hai bên đường tưởng như khoác tay nhau, những kiến trúc kiểu
Pháp tuy khác đi nhiều, nhưng về cơ bản vẫn giữ nguyên. Đi theo con
đường này có thể trông thấy cảnh nhà hát mang nỗi thương cảm kịch tan,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.