TRƯỜNG HẬN CA - Trang 371

con đi uốn làn sóng dài, sau đó mỗi tuần cắt sửa một lần. Gần ngày cưới
đầu tóc trông như uốn nhưng lại như không, buông xoã rất tự nhiên.

Cho đến lúc ấy, Vi Vi không biết bao nhiêu lần đứng trước gương tập làm
cô dâu. Lần nào Kỳ Dao cũng lấy làm ngạc nhiên, với một người con gái
dung nhan bình thường, một khi trở thành cô dâu đều đẹp hơn. Ấy là cái
đẹp của bông hoa mới nở, mọi cái đẹp khác đều bị lấn át và phải nhường
bước. Đó là đỉnh cao của người con gái, những ngày trước đó là bước chuẩn
bị, sau đó là kết quả. Giao điểm ấy là đỉnh cao tinh hoa của cuộc đời.

Bây giờ là lúc may chăn. Kỳ Dao đến nói với bà Nghiêm:

- Cô biết đấy, người con gái như cháu không thể may chăn uyên ương được,
cô có trai có gái, giàu sang phú quý, cháu Vi chỉ mong được một phần trăm
diễm phúc của cô.

Bà Nghiêm không nói gì, gọi chị giúp việc cùng bà sang nhà Kỳ Dao. Chị
giúp việc với bà trải vải ra, rồi bà ngồi khâu từng mũi chỉ. Kỳ Dao chỉ ngồi
trông, không dám đụng tay đụng chân. Bà Nghiêm nhờ ngắt một sợi chỉ, Kỳ
Dao không dám ngắt, chỉ nói:

- Cô ạ, cháu không dám đụng vào!

- Cháu chỉ được cái lười!

Bà Nghiêm thoáng buồn, nhưng vì có chị giúp việc người Thiệu Hưng ngồi
đấy, bà không nói gì nữa, chỉ chăm chú may. Buổi trưa, chị giúp việc về, bà
ở lại ăn cơm. Mùi thức ăn từ bếp bay ra, bà chợt nhớ lại nhiều năm trước,
vẫn còn đấy bao điều thắc mắc. Khi hai người ngồi vào bàn ăn, bà Nghiêm
hỏi thẳng:

- Vi Vi đi lấy chồng, có cho bố cháu biết không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.