TRƯỜNG HẬN CA - Trang 400

Khi Kỳ Dao xoa đầu, anh cảm nhận được sự oan khuất và thể tình của
người phụ nữ này, trong anh dâng trào nỗi niềm cảm thông, khiến hai người
gần nhau hơn.

Như vậy, khi hai người ngồi với nhau không ai nói đến chuyện ấy nữa, chỉ
nói những chuyện vặt vãnh linh tinh. Chuyện tuy ít nhưng không cảm thấy
lạnh nhạt, những phút im lặng đều có lý do. Là tình tiết của chuyện cũ được
thêm thắt, không nghĩ rằng tự nó không thể quên được. Hôm ấy, Cô-lo mời
Kỳ Dao ăn cơm, nàng bằng lòng nhưng không có cách nào để nhận lời, nghĩ
bụng: tính sao đây? Nếu là bốn mươi năm trước! Nàng cười, nói:

- Hà tất phải đi đâu, đi đâu không bằng ăn ở nhà!

Thế là Kỳ Dao đã chuyển sự việc sang một hướng khác, anh ta cũng không
nài. Từ đấy, cứ vài ba ngày anh ta lại đến một lần, lần nào đến cũng ăn cơm,
tựa như một nửa gia đình. Vĩnh Hồng cách vài hôm cũng đến, lại thêm một
miệng ăn. Có lúc, Vĩnh Hồng đem theo anh Chân sếu, nhưng không phải
lần nào cũng ăn cơm, hai người ngồi một lúc rồi đi, chỉ còn lại hai người,
không khí tĩnh lặng, tình cảm. Những ngày này, hai người không hẹn đều từ
chối các cuộc họp mặt đông vui, với họ những cuộc họp mặt như thế không
hợp, có chuyện gì cũng không nói được với nhau. Ở nhà tuy buồn, nhưng
thực tế hơn, chuyện nhiều chuyện ít đều được, thích hợp với người quen
nhau. Còn những cuộc hội họp đông vui để cho những người chưa quen
biết. Bao giờ làm món ăn gì Kỳ Dao cũng hỏi anh ta:

- So với mẹ cậu ở nhà thì thế nào?

Gần đây, Kỳ Dao cũng hỏi như thế, anh ta trả lời:

- Em chưa bao giờ so sánh chị với mẹ em.

Nàng hỏi tại sao, anh ta đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.