TRƯỜNG HẬN CA - Trang 95

mất đi một ít, nửa ngày đã qua, sự việc không có thêm gì mới. Buổi chiều
vẫn mệt mỏi, uể oải, xiêu đổ. Bụi trong nắng ngưng trệ, ánh sáng giảm bớt.
Đang ngồi im lặng, Lệ Lợi đứng dậy đi về phía góc phòng chơi dương cầm,
tiếng đàn như nước chảy, như thôi thúc, cổ vũ. Như để tìm một việc gì đó,
Trình cũng đứng dậy, đến dựa vào dương cầm, hỏi Lệ Lợi có biết chơi bài
này bài nọ không. Lệ Lợi trả lời Trình bằng tiếng đàn, không biết hết, chỉ
biết vài câu, có yêu cầu, có đáp lại, hai người vui hẳn lên. Bên đàn, một trai
một gái, người ngồi người đứng, cảnh tượng rất hài hoà với phòng khách
này. Kỳ Dao ngồi một góc sofa nhìn hai người, chợt phát hiện đã qua rồi
những ngày mình sắm vai chính. Ôi, vinh quang của ngày qua! Có gì đó
như dời non lấp biển. Tiếng đàn xoáy vào tai Kỳ Dao, dội vào tim, như cốt
để Kỳ Dao không chịu đựng nổi. Vẻ mặt Lệ Lợi ngồi bên đàn vẫn bình
thản, nhưng rất tao nhã, vô hình trung kéo dài khoảng cách hai người, với
Trình cũng có một khoảng cách. Kỳ Dao thoáng buồn, đó là tâm trạng
thường thấy sau ngày vui. Ngày vui ấy không khỏi là sự phô trương, mong
mỏi quá mức. Kỳ Dao ngắm nhìn vườn hoa mùa đông ngoài cửa sổ, những
cánh hoa đinh hương đã khép lại, không còn nở ra nữa. Ánh nắng bắt đầu
rực rỡ, không khí thoáng đãng, không còn nghĩ gì đến việc đêm qua, thật
thoải mái, trống trải. Sự việc ở bến Thượng Hải là thế, dù có ồn ào náo
nhiệt hơn thế thì cũng chỉ trong thoáng chốc. Kỳ Dao nghĩ đến ngày trở về
nhà mình. Lúc này Trình quay lại, nói:

- Kỳ Dao, hát một bài đi!

Bỗng Kỳ Dao bực lên, mặt đỏ, nhưng lại cười, nói:

- Em không phải là nhân tài nghệ thuật như Lệ Lợi, đâu biết hát hò gì!

Lệ Lợi vẫn vừa đàn vừa hát, Trình thì tỏ ra không yên tâm, đi đến bên
Vương Kỳ Dao, hỏi:

- Chúng mình đi xem phim nhé?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.